Lập tức có kẻ cầm đầu người hưng phấn chạy tới.
Kẻ không cướp được đầu người hung tợn nhìn chằm chằm những người đó, muốn nhân cơ hội cuối cùng cướp lấy một cái đầu người.
Mà những người kiên trì chính mình nỗ lực đánh lui người xung quanh, lặng lẽ nhìn Triệu Hi, không nói gì.
Trong lúc đó, có người muốn mượn cơ hội thoát khỏi vòng vây.
Đáng tiếc, đều thất bại.
Rất nhanh, người của Triệu Hi đã kiểm kê xong đầu người.
"Các ngươi qua bên kia." Thủ hạ của hắn chỉ huy.
Những kẻ đó cao hứng rời đi.
Rốt cuộc cũng được sống.
"Vậy những người còn lại thì sao?"
Sau khi tiễn đám người kia đi, Triệu Hi nhìn chằm chằm những người khác trong sân, ánh mắt cuối cùng dừng ở chỗ Triệu Húc.
"A Húc, ta đã cho đệ cơ hội." Triệu Hi khẽ cười, "Có điều, đệ hình như không biết nắm bắt.
Vậy đi, ta lại cho đệ một cơ hội, đệ có một cơ hội có thể bảo vệ một người bên cạnh đệ.
Chỉ cần đệ mở miệng, ta sẽ đồng ý cho người đó sống sót.
Có điều, đệ chỉ có thể nói tên một người.
Đệ có thể dành cơ hội này cho mình, cũng có thể để lại cho người đệ để ý."
Mọi người đều nhìn Triệu Húc.
Vết thương trên vai Triệu Húc đã được Vân Trân xử lý đơn giản, hiện tại ít nhất không còn chảy máu.
"Húc Nhi." Đức Phi nhìn Triệu Húc, "Con phải sống."
Triệu Húc lắc đầu.
Hắn nhìn Vân Trân.
Vân Trân nhìn hắn.
Đến lúc này, dù hắn đưa ra quyết định gì, nàng đều sẽ ủng hộ hắn.
Triệu Húc giơ tay xoa đầu A Linh, sau đó nắm tay Vân Trân.
"Mẫu phi, người đi theo họ đi." Triệu Húc nói với Đức Phi.
"Húc Nhi?" Đức Phi mở to hai mắt, không dám tin, "Sao con có thể hồ đồ như vậy? Mẫu phi bảo con sống, không phải bảo con để lại cơ hội cho ta! Con phải hiểu giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt.
Chỉ có sống sót ra ngoài, con mới có thể báo thù cho chúng ta!"
"Mẫu phi." Triệu Húc nắm tay Vân Trân lắc đầu, "Xin lỗi.
Lần này, có lẽ con lại khiến người thất vọng rồi.
Nửa đời trước của người, ban đầu bị nhốt ở Tô gia, sau đó lại bị nhốt ở Ninh Vương phủ, nhốt ở Nam Hoang, ở hoàng cung, với con...!Con hi vọng người có thể sống vì mình...!Người đừng báo thù cho con, quên chuyện ở kinh thành đi..."
"Húc Nhi..." Đức Phi gọi.
Nhưng Triệu Húc đã quyết định.
Hắn xoay người nhìn Triệu Hi.
"Để mẫu phi ta bình an rời đi."
"Được." Triệu Hi nói, "Có điều, lựa chọn của đệ thật khiến ta bất ngờ.
Ta cứ tưởng đệ sẽ chọn nàng."
"Nàng" mà Triệu Hi nhắc tới, không cần phải nói, Triệu Húc cũng đoán được.
Đáng tiếc, Triệu Hi đã đoán sai.
"Đệ thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi?" Triệu Hi hỏi, "Đệ muốn nàng chết cùng đệ sao?"
"Đưa mẫu phi ta đi." Nói xong, Triệu Húc nghiêng đầu nhìn Vân Trân, "Còn về chúng ta..."'
"Không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày." Vân Trân mỉm cười.
Ánh mắt Triệu Húc cũng lộ sự dịu dàng.
...
Đức Phi đi rồi.
"Ha ha ha ha ha...!Ha ha ha ha..." Đúng lúc này, giữa sân đột nhiên có người cười to.
Vân Trân và những người khác quay đầu, phát hiện người cười là Bạch Phi.
Trong cuộc chém giết hỗn loạn vừa rồi, Bạch Phi cũng chưa chết.
Bởi vì bà ta không tính là người của hoàng tộc Triệu thị, cũng không tính là người Vương gia.
Cho nên, sẽ không ai tốn sức lực để giết một cung phi cả..