Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Vân Trân chậm rãi đưa tay đặt lên tay hắn.
Thời điểm Vân Trân đặt tay lên, Triệu Húc dùng sức nắm lấy tay nàng, sau đó tuyên bố với người bên dưới: "Nàng, chính là Hoàng Hậu của Vân Hán Quốc! Hoàng Hậu của trẫm!"
Hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Vân Trân sửng sốt nhìn hắn.
...
Rầm.
Phụ nhân mặc hoa phục xanh ngọc ném bình sứ trong tay xuống đất.
"Hoàng đế!" Bà ta phẫn nộ nhìn nam nhân mặc long bào trước mặt, "Ngài có biết hành động của ngài ở ngoài cổng thành sẽ mang đến hậu quả gì cho mẫu tử chúng ta không?"
Bà ta là Đức Phi, nhưng hiện tại, bà ta không còn là Đức Phi nữa.
Nửa tháng trước, Triệu Húc đăng cơ xưng đế.
Mẫu phi của Triệu Húc Đức Phi Tô thị được sách phong là Thái Hậu.
Hiện giờ, bà ta dọn vào cung điện của Thái Hậu, trở thành một trong hai nữ nhân quyền lực tối cao nhất của Vân Hán Quốc.
Người còn lại là Thái Hoàng Thái Hậu nằm trên giường bệnh đã lâu, là Liễu Thái Hậu ngày xưa.
"Nhi thần đương nhiên biết mình đang làm gì." Triệu Húc đứng trước mặt bà ta, nói, "Hiện tại, nhi thần đã là hoàng đế, là thiên tử của Vân Hán Quốc này.
Chẳng lẽ nhi thần thích nữ nhân nào, muốn lập nữ nhân nào làm hậu cũng không thể do nhi thần làm chủ sao?"
"Nếu người ngài thích là nữ nhân khác, ngài muốn lập nàng làm hậu, mẫu hậu tuyệt đối sẽ không ngăn cản.
Nhưng người ngài muốn lập hậu không phải ai khác, mà là nữ nhân kia! Nếu là nữ nhân kia, bổn cung tuyệt đối sẽ không đồng ý! Trừ phi là bổn cung chết!" Tô Thái Hậu giận nói.
Triệu Húc hành lễ: "Ơn dưỡng dục của mẫu hậu, nhi thần mãi mãi không quên.
Nếu mẫu hậu bảo nhi thần làm chuyện khác, dù có vượt lửa qua sông nhi thần cũng không tiếc.
Nhưng chỉ riêng chuyện lập hậu, mong mẫu hậu thứ lỗi, nhi thần sẽ không nghe theo!"
"Ngài!" Tô Thái Hậu chỉ vào hắn.
"Xin mẫu hậu bớt giận.
Chuyện của hậu cung này vẫn còn nhiều chỗ dựa vào mẫu hậu.
Nếu không còn chuyện gì khác, nhi thần cáo lui trước." Nói xong, Triệu Húc rời khỏi cung điện.
Rầm.
Triệu Húc đi rồi, Tô Thái Hậu lại đập nát một bình hoa.
Cung nữ canh giữ ngoài điện nơm nớp lo sợ.
"Xin Thái Hậu bớt giận." Lúc này, đại cung nữ Bích Diên bên cạnh Thái Hậu đi tới.
Tô Thái Hậu liếc nhìn nàng ta, ánh mắt sắc bén.
"Thái Hậu hà tất đối đầu với bệ hạ trong chuyện kia?" Bích Diên khuyên, "Bệ hạ đã không còn là thiếu gia của Ninh Vương phủ năm đó, cũng không còn là Túc Vương ở Quán Châu, ngài ấy là thiên tử, là chủ của thiên hạ.
Nếu Thái Hậu còn dùng cách quản giáo thiếu gia trước kia quản giáo bệ hạ, chỉ sợ bệ hạ và ngài sẽ nảy sinh hiềm khích."
"Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu..." Tô Thái Hậu nắm chặt hai tay, "Nữ nhân kia không thể giữ lại, tuyệt đối không thể giữ lại..."
"Người có lý do không thể giữ lại sao?" Bích Diên hỏi.
Tô Thái Hậu không trả lời, xem như thừa nhận.
"Một khi đã vậy, tại sao Thái Hậu không nói thẳng với nàng ta? Nếu lý do 'tuyệt đối không thể giữ lại' kia là thật sự không giữ được, theo nô tỳ nghĩ, với tình cảm dành cho bệ hạ, nàng ta sẽ biết nên lựa chọn thế nào."
Tô Thái Hậu gật đầu..