Cung Nữ Thượng Vị Ký Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi


Xong bữa tối, cung nhân dọn dẹp đồ trên bàn.
"Các ngươi lui xuống hết đi, trẫm muốn nói chuyện với nương nương." Lúc này, cung nhân lại tới hầu hạ, Triệu Húc đuổi họ đi.
"Vâng." Cung nhân hành lễ ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Triệu Húc và Vân Trân.
Vân Trân đứng lên rót trà cho Triệu Húc.
Thời điểm nhận lấy ly trà, Triệu Húc thuận tay giữ tay nàng lại.
"Mấy ngày nay vất vả cho nàng." Triệu Húc nói.
Vân Trân theo tay hắn ngồi xuống bên cạnh.
Hiện giờ đã rét đậm, trong phòng Vân Trân đốt đầy than, không quá lạnh.

Có điều, sau khi nàng ngồi xuống, Triệu Húc vẫn cầm áo choàng khoác lên vai nàng.
"Thần thiếp không vất vả."
Triệu Húc xoa đầu nàng, để nàng dựa vào lòng hắn: "Trẫm từng hứa vị trí hoàng hậu của trẫm chỉ có thể là nàng, cũng chỉ là nàng.

Tuy trước mắt mẫu hậ và các triều thần có chút ý kiến, nhưng hi vọng nàng có thể tin tưởng trẫm."
"Thần thiếp đương nhiên tin bệ hạ." Vân Trân hơi nghiêng đầu, nhìn hắn, "Thật ra vị trí kia, thần thiếp không phải không ngồi không được."
Triệu Húc duỗi tay đè bả vai nàng lại, xoay cả người nàng qua, mặt hướng về hắn.

Triệu Húc nhìn nàng, trong đôi mắt thâm thúy lộ vài phần bực bội: "Hoàng hậu của trẫm không phải nàng, chẳng lẽ nàng muốn để kẻ khác tới làm sao? Sau này không được nói lời này nữa.

Nàng có thể đang nói đùa, nhưng trẫm sẽ ghi tạc trong lòng, coi nó là thật."
Vân Trân mỉm cười, vùi đầu vào lòng hắn, nhẹ giọng: "Thần thiếp lỡ lời, mong bệ hạ đừng trách tội.

Sau này thần thiếp sẽ không nói những lời khiến bệ hạ thương tâm nữa."
"Trân Nhi..." Triệu Húc ôm nàng thật chặt, "Nàng yên tâm.

Hiện giờ trẫm đã là hoàng đế, là thiên tử.

Trẫm muốn nữ nhân trẫm yêu làm hoàng hậu của trẫm, nếu cả chuyện này trẫm cũng không làm được, vậy trẫm cần ngôi vị hoàng đế này làm gì? Còn không bằng trở về Quán Châu làm Túc Vương! Sớm muộn gì cũng có ngày mẫu hậu đồng ý, các triều thần đồng ý.

Trẫm hi vọng trước khi ngày đó đến nàng có thể chờ trẫm.

Được chứ?"
Nói xong, Triệu Húc nâng mặt nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng.
Đôi mắt thâm thúy mà sắc bén kia mang theo khí thế không cho phép cự tuyệt, giống như một hai nàng phải gật đầu đồng ý mới chịu bỏ qua.

Truyện Gia Đấu
Triệu Húc trước kia sẽ không dùng ánh mắt như vậy trưng cầu sự đồng ý của nàng.
Vân Trân im lặng vài giây, sau đó khẽ cười.
"Đương nhiên." Vân Trân nhìn hắn, "Thần thiếp từng nói, sẽ không dễ dàng rời xa bệ hạ.

Trừ khi là bệ hạ không cần thần thiếp."
"Không, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy." Triệu Húc giữ chặt cằm nàng, trầm giọng, "Cho nên nàng cũng phải ghi những gì nàng nói hôm nay với trẫm, không được nuốt lời."
Hết câu, Triệu Húc cúi đầu hôn nàng.
...
Kết thúc nụ hôn này, Triệu Húc và Vân Trân đều động tình.
Nhưng tốt xấu gì Vân Trân vẫn còn nhớ mục đích mời Triệu Húc tới đây, ngay thời điểm cuối cùng bỗng dừng lại.
Triệu Húc buông nàng ra, thở hổn hển mấy hơi.
"Bệ hạ..." Vân Trân nằm trong lòng hắn, ôm eo hắn, "Hôm qua Cát Vương tiến cung tới tìm thần thiếp.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui