Cung Nữ Thượng Vị Ký Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi


Chờ nàng mở cửa, mới phát hiện Bát sư huynh đặt ghế, chân bắt chéo, ngồi cắn hạt dưa trước cửa phòng nàng.

Trên cái ghế bên cạnh đặt một hộp đồ ăn.

Nghe tiếng mở cửa, Bát sư huynh quay đầu.

"Ai da! Ngươi đúng là biết ngủ đấy! Đã sắp đến giờ ăn trưa rồi!"
Vân Trân xoa giữa cung mày, hỏi: "Sao huynh lại ở đây?"
"Còn không phải cái người mặt lạnh như xác chết kia mới sáng sớm tinh mơ đã bảo ta mang cháo cùng trà giải rượu đến cho ngươi sao! Hắn nói ngươi tối qua uống quá nhiều, sáng nay tỉnh dậy chắc chắn sẽ rất khó chịu!" Bát sư huynh vừa mở miệng liền không nhịn được mà than vãn, "Ta không muốn tới...!Nhưng hắn kề kiếm trên cổ ta, ta lại không đánh lại hắn...!Hừ, ta có ý tốt tới đây, không ngờ ngươi ngủ lâu như vậy...!Ngươi có biết ta chờ ở đây khó chịu thế nào không..."
Rất khó chịu?
Vân Trân nhướng mày, nhìn xác hạt dưa rơi đầy đất.

Khó chịu mà có tâm tình cắn nhiều hạt dưa như vậy? Sao không nói trước khi nàng mở cửa, hắn ăn rất vui vẻ nhỉ?
"Đây không phải do ta cắn." Bát sư huynh bĩu môi, "Trên nóc nhà có tiểu ca mặc đồ đen.

Ta thấy gã ngồi bên trên vẫn không nhúc nhích, thật sự đáng thương nên bảo gã xuống ngồi cùng.

Nhưng người vừa mở cửa, gã liền chạy, bây giờ còn ngồi trên nóc nhà đấy..."
Thật sự không chịu nổi Bát sư huynh lải nhải, thừa dịp người trong phòng còn chưa tỉnh, "ảnh vệ" mới xuống dưới ăn một chút, hiện giờ ngồi trên nóc nhà nghe người bên dưới bán đứng mình....!Sao khi nãy nói sẽ hỗ trợ yểm hộ? Sao đã nói là không cáo trạng mà?
Tín nhiệm ơi tín nhiệm!
Tín nhiệm giữa "bằng hữu hạt dưa" một chút cũng không chịu được thử thách!
"..." Vân Trân nghe Bát sư huynh nhắc mãi, có hơi đau đầu, "Vậy người mặt lạnh như xác chết huynh nhắc đến...!Là ai?"
"Còn có thể là ai? Ngoại trừ kẻ mới gặp đã trừng mắt với ta thì còn là ai? Nhìn ai cũng dùng gương mặt lạnh như băng, làm như mọi người đều nợ tiền hắn vậy..." Bát sư huynh hừ hừ.

Mặt lạnh như băng?
Chẳng lẽ Bát sư huynh nói là...!Lệ Vô Ngân?
Vân Trân kinh ngạc.

"Được rồi, ngây ra đó làm gì? Mau ăn đồ trong này đi, ta còn phải về ngủ nướng!" Nói rồi, Bát sư huynh đưa hộp đồ ăn cho nàng, sau đó nghênh ngang rời đi.

Vân Trân mở hộp đồ ăn, chạm vào cái chén vẫn còn nóng.

Thế mà còn nóng?
Xem ra thời điểm đợi nàng, Bát sư huynh vẫn không quên dùng nội công hâm nóng đồ ăn.

Ngoài miệng oán giận, nhưng chỗ chi tiết lại rất săn sóc.

...!
Vân Trân ăn xong bữa sáng, hoặc nói đúng hơn là cơm trưa, liền đi tìm Lệ Vô Ngân.

Chuyện tối qua uống say, nàng không nhớ rõ lắm.

Nhưng sáng nay tỉnh dậy, nhìn khóe mắt phiếm hồng trong gương đồng, nàng vẫn đoán được hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Nàng có lẽ đã nói với Lệ Vô Ngân gì đó.

Nhưng nàng không nhớ nàng đã nói gì.

Nàng sợ nói những lời không nên nói.

Tính cách của Lệ Vô Ngân vốn dĩ rất cố chấp.

Phàm là chuyện khiến hắn cảm thấy phiền phức hoặc không thoải mái, hắn sẽ theo bản năng muốn diệt trừ.

Từ lúc mở cửa không thấy Lệ Vô Ngân đâu, trong lòng nàng bắt đầu hoảng loạn, sợ hắn lại làm ra chuyện gì.

Nhưng khi nàng vào sơn động sau núi, lại bị Hữu hộ pháp canh giữ ngoài cửa ngăn cản.

"Giáo chủ đang bế quan, xin người tạm thời lảng tránh." Hữu hộ pháp nói.

Bế quan?
Vân Trân sửng sốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui