Cung Nữ Thượng Vị Ký Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi


Mãi đến khi tìm được nàng, hắn mới dám thả lỏng.

Sau đó, Vân Trân lại từ Triệu Húc biết được ngự lâm quân Lôi Tiêu dẫn theo hiện tại chỉ còn chưa tới mười người.

Những người còn lại, hoặc là bị thôn dân chém chết, hoặc là bị cảm nhiễm.

Những người cảm nhiễm tự động ở lại trong rừng, không đi theo.

Vân Trân nghe xong, tâm trạng nặng nề.

"Vậy làm sao điện hạ biết nô tỳ ở trong đội ngũ của Vương thái y?" Vân Trân lại hỏi.

Triệu Húc dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng: "Bởi vì nàng mất tích.

Sau đó ám vệ tỉnh lại, nói với ta..."
Vốn dĩ, sau khi biết Vân Trân cũng ở trong trại bệnh dịch, Triệu Húc liền lén cho một ám vệ đi theo bảo vệ nàng.

Nhưng thời điểm Vân Trân xảy ra chuyện, ám vệ kia lại bị đánh lén, cho nên Vân Trân mới bị người ta đưa đi.

"Vậy còn nàng?" Triệu Húc hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Vân Trân cúi đầu, nhìn chằm chằm tay Triệu Húc đang nắm tay nàng: "Nô tỳ cũng không nhớ rõ lắm.

Đầu tiên là trong phòng có người bỏ thuốc mê, sau khi ra ngoài lại bị đánh lén.

Có lẽ..."
Có lẽ do người trong trại bệnh dịch làm.

Vân Trân thầm nói trong lòng.

Cả đoạn đường này, nàng cũng thử suy nghĩ, là ai hại nàng.

Có thể đưa nàng tới chỗ ngự lâm quân, hơn nữa còn đánh ngất ám vệ của Triệu Húc trong chỗ tối, hiển nhiên không phải người vô danh tiểu tốt có thể làm được.

Mà trước mắt, người có thể ra tay e rằng chỉ có mấy vị trong cung.

Trong lòng Vân Trân đã có danh sách, nhưng cụ thể là ai, nàng không dám xác định.

Nhưng, không thể chỉ nhúng tay vào ngự lâm quân, người đó bắt buộc phải có tai mắt trong trại bệnh dịch.

Mà kẻ nội ứng kia...!
Vân Trân nhớ lại trước khi hôn mê, nhìn thấy làn váy màu xám cùng giày thêu.

Bởi vậy, nội ứng hẳn cũng từ Vĩnh Hạng tới giống nàng, là một trong hai mươi người kia.

"Nhưng việc cấp bách hiện giờ không phải chuyện này, mà là điện hạ..." Vân Trân ngẩng đầu nhìn Triệu Húc, "Điện hạ không nên tiếp tục đi về phía trước nữa."
Mặc kệ những thôn dân trong rừng công kích họ vì nguyên nhân gì, đều đã cho họ một tín hiệu.

Phía trước rất nguy hiểm, càng nguy hiểm hơn.

Triệu Húc không phải người thường, an nguy của hắn liên lụy rất nhiều thứ, không thể mạo hiểm như thế.

...!
Nhưng Triệu Húc lại lắc đầu.

"Đã không còn đường lui nữa." Hắn nói, "Khi chúng ta vừa đi qua một sơn cốc, đá trên núi liền lăn xuống, chặn cả con đường kia.

Nếu muốn trở về, bắt buộc phải đi vòng qua quận Tây Hà, nhưng tình hình ở quận Tây Hà còn nghiêm trọng hơn kinh thành.

"Cái gì?" Vân Trân khiếp sợ.

...!
Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một buổi tối.

Hừng đông hôm sau, sau khi ăn lương khô, đoàn người tiếp tục lên đường.

Nhóm ngự lâm quân của Lôi Tiêu, tính cả hắn, còn lại tám người.

Hộ vệ Triệu Húc dẫn theo có hai mươi người.

Tính thêm Triệu Húc, Vân Trân, Vương thái y và học đồ...!
Con đường kế tiếp, bốn mươi người bọn họ đều vô cùng cẩn thận.

Giữa trưa, bọn họ tới thôn xóm đầu tiên.

Bọn họ không trực tiếp vào thôn, mà phá hộ vệ thân binh đi xem xét trước.

Hộ vệ thân binh trở về, nói trong thôn rất an tĩnh, tất cả cánh cửa đều đóng chặt.

Có hộ vệ nhảy vào trong sân kiểm tra, phát hiện bên trong rỗng tuếch, giống như toàn bộ người trong thôn đều biến mất.

Nghĩ đến tình hình ở trong rừng tối qua, Triệu Húc bảo mọi người nghỉ chân ngoài thôn.

Chỉ là đến cuối cùng, bọn họ phát hiện muốn tới cái thôn thần bí kia thì vẫn phải đi qua cái thôn "kỳ lạ" trước mắt này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui