Cung Nữ Thượng Vị Ký Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi


So sánh với Triệu Húc sốt ruột, Vân Trân có vẻ quá bình tĩnh.
Có điều rất nhanh, nàng liền nhận ra sự "bình tĩnh" lúc này không đúng lắm, sẽ khiến Triệu Húc "nghi ngờ".

Cho nên, nàng lập tức cúi đầu, tránh ánh mắt của Triệu Húc.
"Nàng nói ta nghe đi, nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì hả?" Triệu Húc bắt lấy bả vai nàng, hỏi.

Được tại ++ TRЦмt rцуen.мE ++
Tại sao lại nhận quân lệnh trạng?
Trong lòng nàng rốt cuộc đang nghĩ gì?
Hiện tại, ta căn bản không đoán được tâm tư của nàng.
"Không nghĩ gì cả." Vân Trân đáp, "Bệ hạ hỏi thì nô tỳ trả lời, cũng không ngờ cuối cùng sẽ biến thành như vậy."
"Vậy sao? Vậy nàng nhìn ta trả lời ta, hiện tại mỗi câu mỗi chữ nàng nói đều là sự thật, tuyệt đối không phải giả dối, đúng không?"
Vân Trân thoáng nhíu mày.
Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Húc đứng trước mặt, trong lòng có một âm thanh đang nói, nàng nên nói với hắn điều gì đó, ví dụ như, bản thân có chỗ khác thường.

Nhưng đầu óc như bị người ta khống chế, chuyện không liên quan, nửa chữ cũng không thể để lộ.
"Điện hạ, dù trước đó nô tỳ nghĩ gì, nhưng việc đã đến nước này, còn quay lại truy cứu cũng không giải quyết được gì nữa." Vân Trân nhìn Triệu Húc, "Trước mắt, điện hạ chỉ có thể tin tưởng nô tỳ, chứ không phải nghi ngờ."
"Ta đang nghi ngờ nàng?" Triệu Húc hỏi, ánh mắt lộ sự bi thương.
Lồng ngực Vân Trân theo đó đau đớn.
Nàng mở miệng muốn giải thích, nhưng giống hệt vừa rồi, lời nói tới bên miệng liền bị chặn lại, câu giải thích căn bản không thể nói ra.
"Được, được." Triệu Húc kìm nén bực bội trong lòng, hỏi Vân Trân, "Vậy bây giờ nàng định thế nào? Thật sự dựa vào sức lực của một mình nàng đi nghênh chiến cao thủ các phiên bang chư hầu mời đến sao?"
Vân Trân đi theo Độc Thủ Y Tiên học y, cũng học cách dùng độc.
Điểm này, Triệu Húc biết.
Tuy rằng cho tới nay, Vân Trân luôn tránh dùng độc trước mặt hắn, nhưng hắn từng chứng kiến y thuật của nàng, cũng tin năng lực dùng độc của nàng.
Chỉ là, nàng thật sự muốn dựa vào thủ đoạn của mình, đi khiêu chiến những cao thủ đó sao?
Nếu bị phát hiện, hoặc đối phương sớm đã có đề phòng, vậy sẽ rất nguy hiểm.
"Điện hạ có phải đang hiểu lầm rồi không? Nô tỳ từng nói nô tỳ sẽ tự mình ra tay sao?"
...
"Ngươi bảo ta đi?"
Thời gian một nén hương sau, Vân Trân trở về Hoa Thanh Cung, đi tìm Tử Thị, nói rõ mọi chuyện.

Tử Thị nghe xong, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.
"Ừ." Vân Trân ngồi đối diện nàng ấy, gật đầu.
"Nhưng ta hoàn toàn không biết võ công.

Những người đó đều là cao thủ tuyệt đỉnh, dù ta dùng cách gì cũng không thể thắng bọn họ."
"Nhưng bởi vì ngươi không biết võ công, cho nên mới phải là ngươi."
Tử Thị càng nghe càng hồ đồ.
Cái gì gọi là không biết võ công mới phù hợp?
Nếu một người không biết võ công cũng không đánh bại, vậy những cao thủ võ lâm kia vất vả luyện võ kia còn có ý nghĩa gì?
"Những người khác không được, nhưng ngươi có thể." Vân Trân nhìn Tử Thị, "Bởi vì ngươi giúp ta, ta có thể giúp người."
Thời điểm hoàng đế hỏi nàng, trong lòng nàng đã có toàn bộ kế hoạch.
Lấy yếu thắng mạnh, từ xưa đến nay không hề hiếm thấy.
Mấu chốt là phải xem ngươi sử dụng "điểm yếu" của mình thế nào, lợi dụng "điểm yếu" của mình cho tốt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui