Nàng dám lập quân lệnh trạng trước mặt hoàng đế tuyệt đối không thể chỉ dựa vào cuốn sách từng đọc qua ở Tàng Bảo Lâu.
Có một câu, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Khi đó ở Ngự Thư Phòng nàng đã từng nói, mỗi người đều có nhược điểm.
Muốn đánh bại đối thủ, chỉ cần tìm được nhược điểm là được.
Cho nên, đối mặt với khiêu chiến kế tiếp, ngoại trừ thi châm cho Tử Thị, nàng còn cần nắm giữ nhược điểm của những cao thủ đó, càng nhiều càng tốt.
Vì thế, nàng nghĩ tới Hữu hộ pháp.
...!
Vân Trân vào khách điếm, lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nàng không chỉ gặp được Hữu hộ pháp, còn trùng hợp gặp người cầm đèn tới kinh thành.
Sau khi rời khỏi tổng đàn U Minh giá, đã gần một năm Vân Trân không gặp người cầm đèn.
Gã bây giờ thoạt nhìn còn tiêu dao tự tại hơn trước.
Sau khi ý định của Vân Trân, bọn họ đều đồng ý hỗ trợ, đặc biệt là người cầm đèn.
Người cầm đèn không bị quy định trong giáo quản thúc, ngoại trừ đại hội minh tiêu ba năm một lần, thời gian còn lại, gã có thể tự do làm theo ý mình.
Bởi vậy, thời điểm không ở tổng đàn, người cầm đèn đi rất nhiều nơi, cũng gặp không ít người.
Đối với cao thủ các phiên vương chư hầu mời tới, đa số người cầm đèn đều biết, hơn nữa tỏng đó có hai người từng so chiêu với gã.
"Dù sao mấy ngày nay ta cũng nhàn rỗi.
Nếu đã vậy, ta đây sẽ thay Vân Trân cô nương thăm dò mấy tên 'cao thủ' kia." Người cầm đèn nói với Vân Trân.
"Đa tạ." Vân Trân ôm quyền.
Nàng thật sự biết ơn họ.
Cho dù hiện tại tuy rằng nàng vẫn còn danh hiệu Tả hộ pháp, nhưng lại không ở trong giáo.
Theo lý thuyết, người cầm đèn và Hữu hộ pháp không cần giúp nàng.
"Vân Trân cô nương không cần khách khí.
Cô nương đã từng cứu mạng ta." Người cầm đèn nói.
Sau đó, bọn họ hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt lần sau.
Vân Trân lần nữa mang mũ che rèm lên, vội vã cáo từ.
...!
Có người cầm đèn và Hữu hộ pháp hỗ trợ, tỷ lệ thành công ít nhất có thể tăng thêm ba phần.
Từ năm phần lên tám phần, hai phần biến số còn lại không ai dám chắc.
Vân Trân đi về phía chợ.
Nàng cần tập hợp với nhóm nội thị ra ngoài mua sắm, sau đó mới có thể hồi cung.
Thời điểm nàng đi ngang một tửu lâu, lại bị chặn đường.
Thì ra có hai chiếc xe ngựa đều muốn đi qua nơi này.
Kết quả, cả hai không ai chịu nhường ai, đang chắn giữa đường, cãi vã.
Vân Trân nhìn nhìn, liền quyết định đi đường khác.
Ngay lúc nàng định rời đi, một giọng nói quen thuộc truyền vào khiến nàng không khỏi dừng lại.
"Các ngươi có biết ta là ai không? Ta là người của Hoài An Hầu phủ, phụ thân ta là Vương Thừa Tướng đương triều, cô mẫu ta là đương kim Hoàng Hậu! Các ngươi còn không nhường đường cho ta!" Lời dạo đầu quen thuộc mà kiêu ngạo của Vương Tử Anh lọt vào tai Vân Trân.
Nhưng khiến nàng thật sự phải dừng lại là hai âm thanh khác.
"Vương, người này thật thú vị.
Rõ ràng đang hỏi chúng ta có biết gã là ai không? Kết quả, tự gã báo tên gia gia, phụ thân và cô mẫu mình, lại không tự giới thiệu bản thân gã.
Có phải gã tự biết mình không là cái thá gì, nói ra chúng ta cũng không biết đúng không?" Có giọng nữ tử vang lên.
.
truyện xuyên nhanh
"Châu Châu, nàng nói không sai." Lần này là giọng của Cổ Tát Cưu, "Ta thấy gã chẳng qua là thằng nhóc chưa cai sữa, đi đâu cũng không dám báo tên mình!"
"Ngươi câm miệng cho ta, ta phải..." Vương Tử Anh thẹn quá hóa giận..