Cung Nữ Thượng Vị Ký Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi


"Thích khách tuyệt đối không phải do U Minh giáo phái tới!" Vân Trân hoàn hồn lại, bắt lấy cánh tay Triệu húc.
Nàng vừa nói xong, liền nhìn Triệu húc, phát hiện ánh mắt Triệu Húc từ khiếp sợ biến thành ảm đạm.
"Nàng đúng là hiểu biết U Minh giáo.

Còn chưa hỏi đã xảy ra chuyện gì, đã trực tiếp kết luận thích khách không phải họ."
Vân Trân sửng sốt, chậm rãi buông tay Triệu Húc ra nghiêm túc nói: "Điện hạ, nô tỳ dám nói thích khách không phải do U Minh giáo phải tới là vì nô tỳ từng ở U Minh giáo, biết phong cách làm việc của họ.

U Minh giáo..."
"Được rồi, nàng đừng nói nữa." Triệu Húc lắc đầu, ngắt lời.
Hắn không muốn nghe nàng kể nàng từng ở U Minh giáo, quá khứ của nàng và người đó, cũng không muốn nghe nàng nói nàng tin tưởng người đó thế nào...
Bởi vì hắn nghe, trong lòng chỉ có ghen ghét.
Ghen ghét những ngày không có hắn ở bên, là người đó bầu bạn với nàng.
Hắn không phải thánh nhân.
Hắn là người thường.
Hắn biết ghen tị.
"Điện hạ?" Vân Trân kinh ngạc nhìn hắn.
"Nàng đừng lo lắng.

Chuyện này liên lụy quá lớn, phụ hoàng sẽ không chỉ dựa vào lệnh bài trên người thích khách liền phán định thích khách do U Minh giáo phái tới.

Có điều, tuy rằng không thể trực tiếp kết luận thích khách do U Minh giáo phái tới, nhưng triều đình chắc chắn sẽ điều tra U Minh giáo."
Trong tiệc mừng thọ của hoàng đế, trước mặt văn võ bá quan, trước mặt sứ thần phiên bang, thích khách ám sát hoàng đế!
Chuyện này dù thế nào cũng không dễ dàng chấm dứt như vậy.
Dù thích khách ở Quốc Thọ Viên là do U Minh giáo phái tới hay có kẻ muốn vu oan cho U Minh giáo, U Minh giáo đều sẽ bị liên lụy, trọng tâm điều tra vụ án này đều là U Minh giáo!
U Minh giáo, không thể không điều tra.
Vân Trân dần bình tĩnh lại, cũng hiểu đạo lý này.
Nhưng nàng vẫn tin U Minh giáo bị hãm hại.
Bởi vì U Minh giáo muốn giết người, sẽ không để đối phương được cứu sống.
Huống chi, nàng hiểu Lệ Vô Ngân.
Với tính cách của Lệ Vô Ngân, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ phái người đi ám sát hoàng đế.

Một khi hắn muốn mạng của hoàng đế, hoàng đế tuyệt đối không có cơ hội sống sót!
"Có một chuyện ta muốn hỏi nàng." Lúc này, Triệu Húc nói.
"Điện hạ cứ nói." Vân Trân gật đầu.
Triệu Húc hơi do dự: "Nàng có biết chuyện người của U Minh giáo tới kinh thành không?"
Vân Trân sửng sốt.
Ngay sau đó, nàng gật đầu.
"Biết."
Nhưng nàng không biết thời điểm nàng thừa nhận, hai tay Triệu Húc đặt trên đầu gối đột nhiên nắm chặt.
"Ta nghe nói gần đây U Minh giáo đang đánh cược với bang phái nào đó trong giang hồ, nàng có biết nội dung vụ đánh cược của họ không?" Triệu Húc lại hỏi.
"Ngọc tỷ." Vân Trân trả lời.
...
Triệu Húc ra ngoài.
Vân Trân ngồi dựa vào đầu giường nhìn cảnh sắc trong sân.
Hiện tại là tháng năm, chồi non sớm đã thành lá cây rậm rạp, khắp nơi tràn đầy sức sống.
Nhưng Vân Trân lại không có cách nào cảm nhận sức sống từ cảnh tượng này.
Triệu Húc nói, ngọc tỷ mất rồi.
Ngay sau khi việc thích khách xảy ra không bao lâu, phụ hoàng hắn phát hiện ngọc tỷ giấu trong cách vách đã biến mất.
Ngọc tỷ tượng trưng cho quyền lực của thiên tử.
Thiên tử bị ám sát.
Ngọc tỷ mất tích.
Hai việc này, hướng nghi ngờ đều chỉ về hướng U Minh giáo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui