Cung Nữ Thượng Vị Ký Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi


Vân Trân cúi đầu nhìn nàng ấy, không nói gì.
Các nàng không ai nói chuyện.
Trong phòng rất an tĩnh.
An tĩnh đến mức ngây cả một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Đột nhiên, Vân Trân duỗi tay giật lấy thanh chủy thủ trong tay Tử Thị.
Cả người Tử Thị cứng đờ, có điều rất nhanh, nàng ấy lại khôi phục như thường.
Leng keng.
Đúng lúc này, Vân Trân ném chủy thủ lên bàn.
"Ngươi có ý gì vậy?" Tử Thị khiếp sợ nhìn nàng.
Vân Trân cười cười, duỗi tay đỡ nàng ấy đứng dậy.
"Thật ra từ sớm ta đã mơ hồ đoán được." Vân Trân trả lời.
"Đoán được?" Tử Thị nhíu mày, "Ta khi ấy không hề để lộ sơ hở, sao ngươi có thể đoán được?"
"Quả thật không có sơ hở, hơn nữa ngươi còn rất thông minh.

Có điều, đôi giày ngươi mang lúc đó đã bán đứng ngươi."
Khi nàng tỉnh lại trên xe ngựa, xe ngựa đã rời khỏi trại bệnh dịch.
Nàng bắt đầu nỗ lực nhớ lại, nhưng chỉ nhớ được manh mối về đôi giày.
Sau đó, nàng và Triệu Húc từ thôn Đào Nguyên tìm được cách giải quyết ôn dịch, trở về kinh thành.

Khi nàng hồi cung, vô tình phát hiện Phiến Nhu có đôi giày giống hệt.
Lúc ấy, người nàng nghi ngờ là Phiến Nhu.
Nhưng Phiến Nhu và La Chước đều tới chỗ Ngũ hoàng tử.
Vân Trân nghĩ không ra.
Mãi đến sau này, nàng và Tử Thị dùng kế chiến thắng cao thủ sứ thần phiên vương, Phiến Nhu và La Chước tới Hoa Thanh Cung chúc mừng các nàng.

Khi đó, trên chân Phiến Nhu mang đôi giày kia.
Vân Trân mượn cơ hội các nàng tới, gọi Phiến Nhu lại, dò hỏi lai lịch đôi giày kia.
Phiến Nhu nói với nàng, đôi giày này Tử Thị làm cho nàng ấy, chỗ Tử Thị cũng có một đôi.
Kể từ đó, Vân Trân lại cẩn thận quan sát, phát hiện Tử Thị không mang đôi giày kia.
Lúc ấy, Vân Trân liền nghi ngờ Tử Thị.
"Không ngờ sơ hở của ta lại ở chi tiết này." Nghe nàng phân tích xong, Tử Thị thở dài, "Ngươi nói không, đôi giày kia cũng là manh mối.

Sau khi ôn dịch được khống chế, ta cùng La Chước và Phiến Nhu từ trại bệnh dịch trở về.

Có lẽ do trong lòng có quỷ, y phục và giày ngày đó mặc ta đều để lại trại bệnh dịch, không mang về."
Tử Thị nói xong, trong phòng lần nữa rơi vào trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, người phá vỡ sự an tĩnh lần này lại là Tử Thị.
"Nếu ngươi sớm đã hoài nghi người ở trại bệnh dịch là ta, vậy tại sao còn giúp ta?" Tử Thị hỏi.
Đi giúp một người rất có khả năng từng hại mình sao?
Tử Thị không hiểu.
"Ai biết được!" Vân Trân cười cười, "Có lẽ do ta quá nhàm chán, có lẽ ta chỉ muốn thay cuộc đời ta làm chút việc có ý nghĩa, hoặc có lẽ là ta có thù oán với Vương gia..."
"Ta không muốn hỏi nguyên nhân thật sự ngươi giúp ta.

Dù sao sau này, mạng của ta chính là của ngươi."
...
Tử Thị rời khỏi Hoa Thanh Cung.
Trước khi đi, nàng ấy hỏi Vân Trân có muốn rời khỏi nơi này, đi cùng nàng ấy không.
Nếu nàng muốn rời khỏi hoàng cung, nàng ấy cũng có thể giúp nàng.
Vân Trân nghe xong, có chút buồn cười.
Sao nàng có cảm giác ai cũng đều hỏi nàng có muốn rời khỏi hoàng cung không vậy?
Lệ Vô Ngân từng hỏi.
Cổ Tát Cưu cũng thế.
Ngụy đại ca cũng vậy.
Bây giờ đến lượt Tử Thị hỏi vấn đề này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui