Sự đau đớn nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể cô , cô cảm giác như toàn bộ máu trong người mình bị người khác rút sạch , như một con rối gỗ vô hồn . Cô đã luôn chờ đợi anh , dẫu rằng biết không thể nhưng cô vẫn cứ say đắm hi vọng . Cứ suy nghĩ , cứ tưởng tượng , cứ thao thức . Anh là người thân duy nhất của cô trên đời này .
Mãi cho đến khi Long Hạ quơ quơ tay trước mặt cô , cô mới sực tỉnh , nhìn con người vừa cứu mình kia . Có hơi xa lạ , nhưng mùi hương trên người cậu ta làm cô hơi quen thuộc . Cô nhận ra cái mùi này ! Hương Lavender - Eric !
Cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ vừa rồi . Dù không nhớ kĩ lắm dung mạo tuyệt hảo kia , cô vẫn có thể nhận thấy được Eric cao thâm hơn lũ nhóc 18 tuổi bọn cô , không thể nào được . Cô mở đôi mắt trong trẻo quan sát kĩ người kia , đường nét này có hơi giống gã ... Nhưng nếu thật sự mà nói , so với gã thì cậu chàng này có hơi thua kém . Nhưng mà cái mùi hương này ... Chẳng lẽ trên đời này có dịch dung thật ?
- Này ! Này ! Abigail ... Sao cậu không nói gì thế ? Bị hắn ta dọa rồi à ? - Cậu ta chắn trước mặt cô , hai tay nắm chặt hai vai cô , lắc lắc như con lật đật .
- Đủ rồi ! Cậu là ai thế ? - Cô hỏi trực tiếp , suy đoán chi cho hại não , thôi cứ hỏi thẳng xem như thế nào .
Cô vừa nói xong thì mắt cậu ta rơm rớm , khóe miệng xệ xuống , khuôn mặt trẻ con đáng yêu cứ thế mà mếu máo :
- Abigail ! Cậu thật tàn nhẫn ! Sao cậu nỡ quên tớ ... Chúng ta đã từng thật hạnh phúc ...
Nói xong cậu còn lấy cánh tay che miệng lại , rũ mắt tựa như mấy khuê nữ xa mẹ sắp lấy chồng khiến cô nỗi da gà . Cô liếm liếm môi , nhận ra vừa rồi mình cãi lộn để lộ bản chất thật , cô không khỏi nhìn qua anh , thấy anh vẫn cứ chung thủy nhìn Thiên Vy khiến cô như từ vực thẳm rơi xuống địa ngục . Cô cười lạnh , chớp chớp đôi mắt nhanh chóng lấy lại vẻ quyến rũ , dịu dàng đáp :
- Thật xin lỗi , tôi thật sự không nhớ , cậu có thể nói rõ hơn không ?
Nhìn cô thay đổi 360 độ , tròng mắt cậu vụt lên một tia hứng thú nhưng nhanh chóng che đậy , lại tiếp tục diễn màn bị vợ bỏ , quẹt quẹt khóe mắt như mới vừa khóc . An Vy cảm thấy tức cười vì nãy giờ anh ta chưa rơi giọt nước mắt nào cả nhưng vẻ cười nhạo ấy cô chỉ để trong lòng , bởi vì đã quen rồi , từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ là '' cô '' cả !
Cậu lại tiếp tục nắm lấy bàn tay xinh đẹp của An Vy , hôn một nụ hôn thân sĩ , nhẹ nhàng nói :
- Abigail , nếu cậu không nhớ thì không sao cả , từ từ rồi cậu sẽ biết mình là ai .
An Vy không rút tay lại , cậu ta là một quý ông lịch lãm thì cô cũng là một quý cô trang nhã , cô sẽ không truyền thống đến mức chỉ là một nụ hôn tay cũng ngại ngùng như phụ nữ phương Đông .
Nhưng mà trường này thì lại không như vậy , mấy con người trong 3T suy nghĩ rất phức tạp , có người phóng khoáng ngưỡng mộ cô , tất nhiên cũng có người coi cô lẳng lơ vừa quyến rũ Long Hạo lại giành luôn cả hot boy Tây phương đẹp trai này .
Cô chỉ mỉm cười đón nhận , ưu nhã rút tay về , khóe miệng hơi nhếch lên , hỏi :
- Nãy giờ cậu cứ trốn tránh , rút cục cậu là ai ?
- Ồ ! Quên mất . Michael , cứ coi là như vậy . - Nói xong cậu lại nở nụ cười quỷ dị khiến An Vy nghi ngờ .
- Cũng sắp vào lớp rồi , mình đi trước , hẹn gặp lại .
Cậu ta đi thì cứ đi nhưng như cậu lại chụt trên má cô một nụ hôn khiến mọi người sững sờ , bản thân cô cũng đơ mất 3s , cô liếc xéo cậu , rồi khẽ ho ho hai tiếng , lấy lại dáng vẻ thường ngày , quay sang Long Hạo mở miệng , cố nén đau thương :
- Mình cũng về thôi anh !
Anh cũng chỉ hờ hững đáp lại , việc ngày hôm nay làm anh phải suy nghĩ nhiều . Việc lúc nãy càng làm anh thêm chắc chắn : Anh vẫn còn yêu Ivy và nếu vẫn yêu sao lại không tiến tới ...
Cứ thế hai tiết học trôi qua nhanh chóng ...
Cô nhận được điện thoại của lão già bất tử kia , ngay cả nói chuyện với con mình cũng kiệm lời , sợ hết tiền điện thoại sao ? Mà quả thật cô cũng đang định đến hỏi rõ chuyện của Hàn Thiên Vũ , ở đâu lại ra thêm một ông anh ?
Cô không chào anh mà nhanh chóng nhảy lên xe phóng với tốc độ 120 km / giờ khiến người đi đường xanh mặt , tiếng chửi rủa sau lưng vô cùng phong phú ...
Cô mang tâm trạng u uất đi vào nhà , ném chìa khóa ấy gã giúp việc . Nhưng cô không ngờ vừa vào tới nhà thì cái tát tai ... '' CHÁT '' ...