Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

Tuy rằng Khương Đạt Lệnh đã bị Khương Tuệ Lương thẳng thừ mà đuổi về không biết bao nhiêu lần, nhưng ông ta vẫn rất mặt dày mày dạng đến tìm cô, không những thế mà còn mang đến cho cô một tấm thiệp mời hôn lễ, nói rằng sắp tới đây sẽ là hôn lễ của Khương Tuệ Tĩnh và Phó Âu Trực.

Chẳng những vậy mà Khương Đạt Lệnh còn nói:

- Lương Lương à, cha biết con rất hận việc Tĩnh Tĩnh và Âu Trực, nhưng dù sao trên danh nghĩa con vẫn là con cháu nhà họ Khương, là chị gái của Tĩnh Tĩnh… Cha hi vọng con sẽ tham dự.

- Đương nhiên rồi, tôi sẽ tham dự mà, hôn lễ vui như vậy… Làm sao thiếu phần tôi chứ.

Nói xong, Khương Tuệ Lương còn cười một cách nham hiểm, nhưng có vẻ như Khương Đạt Lệnh quá vui mừng về tin cô sẽ đến nên không chú ý biểu hiện của cô, còn về cô… Hôm đó chắc chắn sẽ rất vui mà, cô dám chắc là nhu thế.

Đưa xong thiệp mời thì Khương Tuệ Lương cũng cho Mộc Tinh và Thủy Nhai tiễn ông ta ra về, dù rằng Khương Đạt Lệnh vẫn còn có nhiều chuyện muốn nói nhưng vẫn là bị đuổi về tiếp.

Đến khi ông ta rời khỏi nhà thì Thủy Nhai mới nhìn cô, nói:


- Phu nhân, cô thật sự muốn đi sao? Chỗ đó đông người phức tạp, lỡ như Khương gia giở trò gì đó thì sao đây?

Khương Tuệ Lương nhìn Thủy Nhai lo lắng cho mình cũng chỉ biết cười, ở Khương gia đó ngoại trừ ông nội và đứa em trai cùng cha khác mẹ Khương Vỹ Luân ra thì chắc chẳng ai quan tâm cô nhiều như thế. Dù rằng Khương Vỹ Luân là con đẻ của Vũ Oánh, nhưng từ nhỏ đã được ông nội đích thân nuôi dưỡng, lớn nên cùng với cô, nên ở Khương gia đó cô có thể hận Khương Đạt Lệnh và Vũ Oánh, có thể căm ghét Khương Tuệ Tĩnh, nhưng Khương Vỹ Luân là vô tội, cho nên cô cũng không thể ghét nó được.

- Yên tâm đi, tôi không giở trò thì thôi… Chứ ai giở trò được với tôi.

Lúc này Đại Đại ở bên cạnh cũng sủa lên một tiếng đầy vui vẻ, ngay lúc đó Khương Tuệ Lương cũng cầm lấy lược rồi giúp Đại Đại chải lông, còn nói:

- Đại Đại à, hôm đó chúng ta phải chơi thật vui nhé, mẹ trông chờ vào con lắm đấy.

Đại Đại được mẹ chải lông cũng sủa mấy tiếng giống như đã hiểu rồi, chỉ có Thủy Nhai là thấy kì lạ… Nói đúng ra thì những ngày này phu nhân của họ luôn ở trong nhà, có ra cũng chỉ ra ngoài vườn, nhưng Thủy Nhai lại không biết chú chó Đại Đại này từ đâu đến, rồi làm sao phu nhân lại nhặt được nữa…

Nhưng khi cô ấy thấy chủ nhân và phu nhân vui vẻ yêu thương nhau như vậy thì cũng thấy an lòng, thôi thì cho dù Đại Đại có xuất thân thế nào cũng không còn quan trọng nữa, điều quan trọng bây giờ là phu nhân đang tịnh dưỡng cơ thể rất tốt, tinh thần cũng rất thoải mái, và đương nhiên cũng sẵn sàng cho việc mang thai rồi nhỉ?

Thủy Nhai từ trong bếp bước ra với một thố tổ yến khá to và đầy, cô ấy nhẹ nhàng đặt xuống bàn rồi nói:

- Phu nhân, đã đến giờ ăn tổ yến rồi ạ.

Gương mặt của Khương Tuệ Lương liền méo xệch, đã gần một tháng rồi, cứ cách hai ngày là Tạ Triết lại bắt cô ăn một thố tổ yến như thế này, thật sự thì ăn nó cũng rất ngon… Nhưng mà ăn nhiều quá cũng rất ngán.

- Thủy Nhai à, tôi không ăn có được không? Buổi tối tôi nằm mơ cũng thấy tổ yến đó.


- Phu nhân, đây là huyết yến rất tốt cho cơ thể, chủ nhân chỉ là muốn bồi bổ cho cô thôi mà.

Thôi đi, ai mà cần bồi bổ kiểu này chứ, có khi dinh dưỡng quá lại bị đồ bổ hại đấy!

Rồi sau đó Khương Tuệ Lương cũng phải ăn vài miếng cho có lệ, còn lại đều để cho Đại Đại ăn… Nhưng thằng bé cũng ăn đến ngán ngẩm rồi, vừa nhìn thấy Thủy Nhai đem tổ yến đến cho cô là Đại Đại liền nhanh chóng nhảy xuống đất rồi đi thẳng ra ngoài mà không thèm ngoảnh mặt lại.

Nhìn đi, nhìn đi, nhìn đi! Tới cả con chó mà cũng ngán luôn rồi kìa, vậy mà cô vẫn phải ăn… Thật là khổ quá mà.

Hơn nữa, rõ ràng hệ thống đã nói sau khi hệ thống biến mất thì những khả năng như “Cưng chiều vô độ” hay “Trong mắt chỉ có em” sẽ biến mất, thay vào đó còn có sợi dây tình cảm của nữ chính và nam phụ sẽ được thiết lập… Nhưng từ khi hệ thống biến mất cho đến nay cũng đã một tháng rồi, vậy mà Tạ Triết vẫn yêu chiều cô hơn cả mạng, thiếu điều là đem cô bỏ vào lồng kính rồi trưng lên thôi đó…

Rốt cuộc… Là sai ở đâu chứ? Kì lạ ghê…

Khương Tuệ Lương vẫn còn đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên một vòng tay lại ôm chặt lấy eo của cô, sau đó hôn lên gương mặt của cô một cái, hít hà lấy mùi hương trên cơ thể của cô, nói:

- Lương Lương, anh về rồi.


Còn tưởng là thần thánh phương nào, hóa ra là Tạ Triết đã về rồi… Nhưng mà hình như hôm nay anh về còn sớm hơn hôm qua nữa.

- Tạ Triết, dạo này công ty không có việc gì làm sao? Em thấy anh về càng ngày càng sớm đó.

Tạ Triết cũng chỉ ôm lấy cô, dụi đầu vào cổ của cô, nói:

- Vì nhớ em đó, vợ à…

Ôi thôi rồi… Kiểu này là boss phản diện đã biến thành thê nô rồi còn đâu, còn đâu là boss phản diện nữa chứ?

#Yu~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận