Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

Sau khi bị Khương Tuệ Tĩnh phá đám thì hôn lễ của Khương Tuệ Lương và Tạ Triết cũng diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Khi hôn lễ kết thúc thì hai người cũng nắm tay nhau vi vu trời Tây mà quên hết trời đất, từ “tuần trăng mật” thành “tháng trăng mật” luôn mà.

Tới khi anh quay về nhà thì đã nhận được tin Vũ Oánh vì thấy cắn rứt lương tâm khi thấy Thổ Vưu nên đã cắn lưỡi chết rồi. Bây giờ ở hầm ngục chỉ còn là Khương Đạt Lệnh, Khương Tuệ Tĩnh và Phó Âu Trực thôi.

Tuy nhiên, dù sao Khương Tuệ Tĩnh cũng là con gái của Nhạc Tân, là em gái song sinh của Thổ Vưu nên hai người họ không nỡ nhìn thấy cô ta bị hành hạ. Còn Phó Âu Trực cũng là con cháu thế gia, nên anh chỉ bắt giữ chứ không có ý định giết người.

Riêng Khương Đạt Lệnh thì anh không muốn nhắc đến, vì nếu nhắc đến ông ta sẽ khiến vợ anh thấy không vui, nên thôi anh cũng không nhắc nữa.

Khi Tạ Triết nói với Khương Tuệ Lương rằng Vũ Oánh đã tự tử thì cô cũng chỉ nhìn anh, lại nói:

- Vậy còn ba người kia, anh định xử lý thế nào?

- Em không có ý kiến gì sao?

Khương Tuệ Lương lắc đầu, bây giờ cô đã có một gia đình nhỏ quá đủ đầy rồi, ông nội và Vỹ Luân cũng đã ra nước ngoài. Ở nơi này bây giờ cô cũng chỉ còn lại một mình Tạ Triết là gia đình… À không, bây giờ còn có thêm một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần trong bụng cô nữa chứ. Cô cảm thấy bây giờ là quá đủ rồi, cô không muốn cứ tiếp tục oán giận nữa.

Người ta có câu “Oan oan tương báo bao giờ mới dứt”, hơn nữa Khương Đạt Lệnh cũng đã nhận đủ quả báo rồi, Phó Âu Trực cũng sáng mắt ra, Phó gia sắp lụi bại, còn riêng Khương Tuệ Tĩnh… Nói không có tình cảm cũng không đúng, trước kia cô từng xem cô ta là em gái mà yêu thương, nhưng vì lòng tham của Khương Tuệ Tĩnh quá lớn, nên mới thành ra cớ sự như vậy nè!


Nói chung, cô mệt rồi, không muốn tranh đấu nữa.

Nghe lời vợ, Tạ Triết cũng giúp Khương Đạt Lệnh một vé đến nơi cực lạc, nhưng tâm nguyện của ông ta lại là muốn chôn bên cạnh mẹ cô. Đương nhiên Khương Tuệ Lương không đáp ứng rồi, nơi mẹ cô chôn cất chỉ có thể là của mẹ cô thôi. Cuối cùng, sau khi Khương Đạt Lệnh qua đời thì Khương Tuệ Lương đã hỏa thiêu thân xác của ông ta rồi rải tro xuống biển, cô hi vọng ở nơi nào đó ông ta phải hổ thẹn với những gì mình đã làm.

Phó Âu Trực vẫn được tha về Phó gia, nhưng vì bị Tạ Triết làm khó dễ nên Phó gia dần cũng lụi bại rồi chuyển sang nước ngoài.

Khương Tuệ Tĩnh bị ép cho uống một loại dược cổ, không có thuốc giải. Theo như những gì Tạ Triết nói thì độc dược đó không lấy mạng người ngay lập tức, thay vào đó nó sẽ hành hạ vật chủ, mỗi giờ mỗi khắc đều sẽ đau đế thấu tim gan. Tới khi độc dược hoàn toàn ngấm vào lục phủ ngũ tạng thì vật chủ mới chết.

Đương nhiên Tạ Triết sẽ không để Khương Tuệ Tĩnh ở lại nơi này rồi, anh liền đẩy cô ta đến một đảo hoang, mỗi ngày đều có người đưa cơm nước đến, nhưng bị thuốc độc hành hạ như thế thà rằng chết còn tốt hơn. Chỉ sau nửa tháng, Khương Tuệ Tĩnh đã không chịu được mà treo cổ tự tử ở trên đảo hoang đó.

Bây giờ, xem như là bình yên rồi!

[…]

Vào một ngày đầu xuân, không khí Tạ gia bây giờ rất náo nhiệt để chào đón một năm mới đầy những việc vui vẻ. Ông nội và Khương Vỹ Luân cũng về nước để mừng năm mới.

Nhưng ai mà có ngờ, vào đúng ngày giao thừa thì Khương Tuệ Lương lại vỡ ối và đưa vào bệnh viện ngay trong đêm đó, đồng hồ vừa nhích sang giờ mới của năm mới là đứa bé cũng thành công chui ra khỏi người cô.

Ấy thế là con trai cô là đứa bé đầu tiên sinh ra vào năm mới, còn là sinh đúng vào giờ phút đầu tiên của năm mới nữa chứ.

Tạ Triết nhìn con trai nằm trong nôi, gương mặt có chút phức tạp không muốn nói, còn Khương Vỹ Luân thì rất háo hức muốn nhìn mặt cháu trai, tới khi nhìn thấy liền kinh ngạc nói:

- Ông nội, ông xem em bé đi này, nó giống y hệt anh rể luôn.

Khương Tùng Kháng cũng gật gù, đứa nhỏ này sinh ra tuy không quá trắng trẻo nhưng lại rất đáng yêu, lại còn trong rất giống với Tạ Triết nữa chứ. Nói là từ một khuôn đúc ra cũng có người tin đó chứ. Nhưng Tạ Triết lại không vui, còn đi đến chỗ của cô, nói:

- Lương Lương, rõ ràng chúng ta nói sẽ sinh một Tiểu Lương Lương trước mà, tại sao lại là nó?

Khương Tuệ Lương có chút không hiểu, ơ kìa… Sinh con giống cha là lỗi của cô chắc?

Và thế là Tạ Triết lại tiếp tục phục thù.


[…]

Khi Tiểu Triết Triết hay tên cúng cơm là Tạ Mục Trì được hai tuổi thì Khương Tuệ Lương lại mang thai, khi đó ai cũng nói cái bụng cô rất tròn, chắc chắn là một bé gái rồi.

Tạ Triết nghe qua liền vui vẻ, chẳng những vậy mà còn mua rất nhiều váy vóc cho con gái rượu, cơ mà tới lúc sinh thì nó lạ lắm…

Lại là một bé trai, nhưng lần này có được đôi mắt và cái miệng giống với cô. Tạ Triết liền nhận định nó là một Tiểu Triết Lương. Ấy thế là vẫn thiếu một Tiểu Lương Lương của anh rồi.

[…]

Khi Tiểu Triết Lương hay Tạ Ân Quốc được hai tuổi, Tạ Mục Trì được bốn tuổi thì Khương Tuệ Lương lại có thai đứa thứ ba.

Đến đây Tạ Triết đã phải dùng đến trò tâm linh, chính là thành tâm cúng phật, hi vọng đứa bé lần này là nữ thai. Và quả nhiên, đứa bé này thật sự là nữ thai… Cũng sinh ra cho anh một bình rượu mơ rất xinh xắn, y hệt như Khương Tuệ Lương luôn, và đó chắc chắn là một Tiểu Lương Lương rồi.

Nhưng!

Nhưng Tiểu Lương Lương hay Tạ Yếm Tranh lại không bám anh, mà lại bám mẹ đến bất ngờ, dường như chỉ cần Tạ Triết đòi bế con bé là bình rượu mơ liền khóc ré lên.

Ở nhà này, ai cũng có thể ôm con bé, ngay cả anh lớn Mục Trì hay anh nhỏ Ân Quốc đều ôm được… Trừ cha nó ra!

Khi đó Tạ Triết còn nhìn cô bằng gương mặt uất hận, nói:


- Vợ à, sao Tranh Nhi lại ghét bỏ anh như thế?

- Cái đó… Em cũng không biết nữa.

- Không được, anh muốn phục thù.

Khương Tuệ Lương nhìn anh, sau đó liền nói:

- Chồng à, em đã đủ KPI rồi, không sinh nữa đâu, muốn sinh tự anh đi mà sinh nhé, em đi ôm bình rượu mơ của anh đây, bái bai!

Nói xong Khương Tuệ Lương cũng mặc kệ Tạ Triết mà rời đi.

Quả báo, đây chắc chắn là ông Trời đang trêu anh mà!

Anh không cam tâm! Không cam tâm!

#Yu~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận