Bản thân Tạ Nghiên thấy mình giống như tôm, nhưng sợ mình không ăn Hoắc Duyên Niên lại muốn hiểu lầm cậu cố ý cho Hàn Mạt Mạt, vì thế đem một hộp tôm chiên ăn hết.
Một tay bóc vỏ đầy dầu, ăn nhiều quá nên trong lòng cảm thấy rất ngán, cuối cùng Tạ Nghiên cũng cầm một ly nước mận chua đi với Hàn Mạt Mạt đăng ký học piano.
Lúc đi Hàn Mạt Mạt rõ ràng lộ ra vẻ không nỡ, bộ dáng lưu luyến kia không biết còn tưởng rằng Hoắc Duyên Niên mới là chồng của Hàn Mạt Mạt.
Ngược lại Hoắc Duyên Niên lại rất bình tĩnh, Tạ Nghiên nghĩ chờ sau này Hàn Mạt Mạt mỗi ngày đi học có thể cùng với bọn họ ăn cơm, cơ hội gặp mặt nhiều hơn, cho nên Hoắc Duyên Niên mới bình tĩnh như thế.
Tòa nhà Hoắc thị có vị trí địa lý phồn hoa, chung quanh đều là những tòa nhà cao ốc building xếp gần nhau, có tòa nhà tạo hình bắt mắt.
Nhưng sau khi xe chạy ra ngoài một khoảng cách, nhìn lần nữa, Hoắc thị kiến trúc rộng lớn cao tới mấy trăm thước vẫn tồn tại đáng chú ý nhất.
Hàn Mạt Mạt vừa lên xe liền nhắn tin, Tạ Nghiên nhìn phong cảnh quen thuộc bên ngoài thành phố này.
Bỗng nhiên trong xe yên tĩnh vang lên tiếng nhạc du dương, Tạ Nghiên cho rằng điện thoại của mình vang lên, động tác cầm điện thoại cứng ngắc trên không trung, cậu nhìn thấy Hàn Mạt Mạt nhận điện thoại, lúc này mới phát hiện tiếng chuông điện thoại của cậu ấy vậy mà giống y hệt Hàn Mạt Mạt.
Không nói gì cả, đầu tiên thay đổi nhạc chuông điện thoại.
Tiếng chuông ban đầu của Tạ Nghiên dùng nhạc phim của Conan, bởi vì khoảng thời gian đó cậu vừa xem xong bộ phim Conan mới.
Sau khi tới đây thấy tiếng chuông của nguyên chủ rất hợp, cậu không đổi, ai biết còn có việc sâu xa này.
Bên kia nữ chính kêu một tiếng anh Hành, bắt đầu vâng vâng dạ dạ.
Tạ Nghiên đoán nam chính đang dặn dò nữ chính.
Không muốn nghe bọn họ nói chuyện, ở trong một đống nhạc lạ lẫm chọn một cái tên thuận mắt thì đổi.
Sửa lại chuông điện thoại rồi, nữ chính cũng gọi xong, Tạ Nghiên đang chuẩn bị buông điện thoại xuống, một tin nhắn hiện ra.
[ Chú ý giáo viên họ Tôn dạy piano, đừng để gã ấy tiếp cận Mạt Mạt, người gửi Khương Hành.
]
Liên quan gì đến tôi à?
Tại sao nam chính và phản diện bận rộn sự nghiệp, muốn cậu làm bảo mẫu trông nữ chính, còn không lấy tiền lương, thỉnh thoảng còn bị hai người chèn ép sao?
“Anh Tạ Nghiên, có phải anh không thoải mái không, sao sắc mặt lại kém vậy.” Hàn Mạt Mạt lo lắng hỏi.
Trên mặt Tạ Ngiên mỉm cười tủm tỉm, trong lòng trả lời, chẳng lẽ trong lòng cô không có câu trả lời gì hết à?
Tạ Nghiên tái mặt đi với Hàn Mạt Mạt đến trung tâm đào tạo âm nhạc Phi Tường Giả này.
Trung tâm đào tạo mở ở khu vực từng phần, gần đó đều là quán mì Lão Vương, quán ăn hoành thánh của Dì Trương, chung quanh tiểu khu ngược lại rất nhiều, hẳn là khách hàng chủ yếu.
Tạ Nghiên không biết tại sao Hàn Mạt Mạt lại coi trọng trung tâm huấn luyện này, chờ cậu nhìn thấy Tôn lão sư mà Khương Hành nói cuối cùng cũng hiểu rồi.
Thầy Tôn Phi Tường ngồi trước mặt giới thiệu chương trình dạy học cho bọn họ nhìn không quá 30 tuổi, mặt mày nhu hòa, mỉm cười như gió xuân.
Tuy rằng chỉ ngồi trên một cái ghế tròn bình thường, nhưng tư thế đoan chính, thắt lưng thẳng tắp lộ ra vẻ nho nhã của người trí thức.
Hơn nữa vị này còn dạy âm nhạc, quanh thân còn có một loại khí chất nghệ thuật, đặc biệt là một nốt ruồi nhỏ bên khóe mắt, tăng thêm một tia tà khí cho khuôn mặt của gã.
Thuần khiết va chạm với loại tà khí này, khó trách Hàn Mạt Mạt nhớ thương.
“Cô Hàn là nhân viên văn phòng.
Bình thường chúng tôi sẽ sắp xếp lớp học vào buổi tối hoặc cuối tuần, chủ yếu là để thuận tiện cho cô Hàn.” Tôn Phi Tường cẩn thận giới thiệu cho bọn họ về lịch dạy học.
“Vậy buổi tối đi, cuối tuần em muốn đến lớp đào tạo nghề, có thể không có thời gian tới đây.” Hàn Mạt Mạt đã quên bên người còn Tạ Nghiên đang ngồi, đôi mắt quyến rũ mang ý xuân, người sáng suốt điều có thể nhìn thấu tâm tư của cô ta.
“Tôi dạy lớp cuối tuần rồi, buổi tối học piano do cô Vương dạy, tôi bảo cô ấy tới đây nói chuyện cụ thể với cô Hàn.” Tôn Phi Tường trên mặt vẫn luôn vẫn duy trì nụ cười khéo léo, không nhìn ra có hứng thú gì với Hàn Mạt Mạt hay không.
“Em suy nghĩ một chút đã, em vẫn nên đến lớp của thầy Tôn.
Em khá ngượng ngùng.
Anh trai của em bận quá nên không thể mỗi lần đều bên em ạ.
Em quen với thầy Tôn hơn, em không muốn đổi giáo viên đâu ạ.” Hàn Mạt Mạt vội vã giữ Tôn Phi Tường lại.
Tạ Nghiên thờ ơ lạnh nhạt, cuối tuần Hàn Mạt Mạt và Khương Hành hẹn hò, học lớp đào tạo gì chứ, bây giờ gọi anh trai sao không gọi là anh Tạ Nghiên nữa, tất cả chỉ là gài bẫy mà thôi.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, nói để cho cậu đi học cùng, bây giờ lại không cần cậu đi nữa.
Tạ Nghiên xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, yên lặng nhắn tin chuyện Hàn Mạt Mạt không cần mình đi cùng nữa cho Hoắc Duyên Niên biết.
Cái này cũng không phải là cậu không chịu đi cùng là do nữ chính người ta có mục tiêu mới không cần cậu nữa.
Chỉ chốc lát sau Hoắc Duyên Niên đã trả lời.
[ Đi theo Mạt Mạt báo cáo, chú ý tên họ Tôn kia.
]
Tạ Nghiên nhịn không được, tay nhanh hơn não liền gửi ra ngoài, ngây thơ vài giây, vội vàng sửa chữa.
[Knmb]¹
[ Tạ Nghiên: Nhìn anh bận quá đi.
]
[ Tạ Nghiên: Tôi sẽ thay anh nhìn một chút vậy.
]
[Knmb]* Thấy anh bị liệt.
你忙吧 Nǐ mang ba: Anh đang bận.
你麻痹Nǐ má bì: Anh bị liệt.
麻痹 má bì:
1.
Cảm giác hoặc chức năng vận động của một phần cơ thể bị mất hoặc mất hoàn toàn: mắc bệnh bại liệt.
Cuộc sống khó khăn, cẩu thả và thiếu cảnh giác: bại liệt tư ttưởng
2. Ngôn ngữ mạng, một loại chửi thề phổ biến..