Hoắc tổng rất ít lướt web nên không hiểu được câu Tạ Nghiên nói thế là mắng mình, rất hài lòng cất điện thoại, chuẩn bị xem lịch trình của mình tranh thủ làm xong đi đón Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên đi cùng Hàn Mạt Mạt cả một buổi chiều nhìn cô ta quyến rũ thầy dạy piano, đầu óc choáng váng chuẩn bị về nhà ăn cơm tối, bên này người giúp việc vừa dọn bát đũa xong, Hoắc Duyên Niên đã trở về.
“Cậu đã đăng ký chưa đấy?” Câu đầu tiên Hoắc Duyên Niên nói khi trở về nhà.
“Đăng ký rồi.” Tạ Nghiên mỉm cười.
“Tuy rằng chân cậu tốt rồi, nhưng mà cũng phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, sau này tôi sẽ đưa cậu về.” Khóe miệng Hoắc Duyên Niên cong lên, tâm trạng rõ ràng rất tốt.
Tạ Nghiên gật đầu ngồi ở chỗ của cậu, trên mặt vẫn giữ nụ cười, Hoắc Duyên Niên thấy thế, mơ hồ cảm thấy nụ cười của Tạ Nghiên có gì không đúng lắm.
“Sáng mai tôi có một hội nghị video xuyên đại dương, có thể buổi chiều mới về nhà với cậu được.” Hoắc Duyên Niên ngồi bên cạnh Tạ Nghiên, hai người ăn cơm cùng nhau.
Đối với việc sáng mai không thể về nhà đúng giờ với Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên cảm thấy mình không giữ lời hứa, phá lệ gắp tôm cho Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên ăn rất nhiều tôm nên không đụng vào tôm mà Hoắc Duyên Niên gắp.
Hoắc Duyên Niên thấy thế cho rằng Tạ Nghiên đang tức giận, lại gắp một miếng thịt dê cho Tạ Nghiên, đúng lúc Tạ Nghiên không thích ăn thịt dê.
Hoắc Duyên Niên cho dù có dỗ Hàn Mạt Mạt như thế nào cũng không làm được bằng Khương Hành dỗ Hàn Mạt Mạt vui vẻ.
Lúc Tạ Nghiên đang tức giận, anh càng không biết nên nói cái gì, vì vậy hai người im lặng ăn cơm tối.
Không biết nói ra sao, Hoắc Duyên Niên âm thầm quyết định dùng hành động để trấn an Tạ Nghiên.
Ban đêm, Tạ Nghiên tắm rửa xong chuẩn bị trước quần áo mà ngày hôm sau cần mặc.
Ngày mai nhiệt độ giảm xuống, lúc Tạ Nghiên mua quần áo lại quên mua áo giữ nhiệt.
Nhưng ngày đầu tiên cậu ở trong tủ quần áo nhìn thấy một chiếc áo khoác dày mới, chỉ là không biết ở góc nào, bây giờ tìm có chút phiền phức.
Trên mặt đất ở phòng ngủ trải một lớp chăn thật dày, hai chân Tạ Nghiên quỳ gối trên chăn, nửa người thò vào trong tủ quần áo tìm kiếm.
Hoắc Duyên Niên từ thư phòng đi ra, chuẩn bị ngủ sớm với Tạ Nghiên, vừa mở cửa liếc mắt một cái liền nhìn thấy dáng vẻ Tạ Nghiên đang quỳ.
Áo ngủ rộng thùng thình, bởi vì động tác của Tạ Nghiên hướng lên trên, lộ ra một đoạn vòng eo mảnh khảnh trắng nõn như ngọc, rõ ràng là một đàn ông gầy yếu, mông và vòng eo khi nhô lên lại có độ cong mê người.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi.” Tạ Nghiên ở trong đống quần áo của nguyên chủ cuối cùng cũng lấy ra một cái áo khoác cao bồi.
Cậu ngồi liệt dưới đất thở hổn hển, sau khi gội xong tóc khô tùy ý xoã trên trán.
Bởi vì trong tủ quần áo nhỏ hẹp nên hô hấp không thuận, đôi má Tạ Nghiên ửng đỏ xinh đẹp hơn bình thường.
Hoắc Duyên Niên không phải chưa nhìn thấy mặt Tạ Nghiên ở khoảng cách gần, lúc này cách nhiều bước như vậy.
Trong mắt anh Tạ Nghiên dưới ánh đèn mờ nhạt, trên mặt xinh đẹp so với bình thường càng mãnh liệt hơn, rõ ràng mặt không có thay đổi gì nhưng khí chất lại quyến rũ lòng người lại khác với vẻ đáng yêu lúc trước.
“Cậu phẫu thuật thẩm mỹ à?
Đột nhiên Hoắc Duyên Niên không đầu không đuôi nói một câu như vậy.
“??? Phẫu thuật rồi.”
Tạ Nghiên tức giận trả lời, một đêm tỉnh ngủ cậu ấy thay đổi khuôn mặt không phải là phẫu thuật thẩm mỹ sao.
Nếu Tạ Nghiên bây giờ đi soi gương, sẽ phát hiện khuôn mặt nguyên chủ lại dần dần chuyển sang khuôn mặt vốn có của cậu.
“Anh đứng đó làm gì? Tôi muốn đi ngủ rồi.” Bây giờ cơ bản Tạ Nghiên sẽ đi ngủ trước, Hoắc Duyên Niên bận rộn làm việc xong rồi lên giường, như vậy Tạ Nghiên chỉ cần tin chắc rằng mình ngủ trước cậu ấy là có thể nâng cao chất lượng giấc ngủ.
Hoắc Duyên Niên bị Tạ Nghiên hỏi, kịp thời nhớ lại mục đích mình trở về phòng.
Lúc này Tạ Nghiên đã lên giường, nhưng Hoắc Duyên Niên vẫn không quên được vòng eo của Tạ Nghiên vừa rồi, anh hắng giọng.
“Hai ngày nay tôi quá bận, không thể ngủ với cậu, cho nên hôm nay tôi hoàn thành công việc sớm, có thể cùng cậu thật tốt quá.”
Từ miệng Hoắc Duyên Niên nói ra lời tốt đẹp đó, Tạ Nghiên cảm thấy anh đang đùa giỡn lưu manh.
“Không cần đâu, anh vẫn nên làm việc thật tốt đi.” Hoắc Duyên Niên làm việc cố gắng kiếm tiền, sau này tiền cũng bỏ vào túi cậu, Tạ Nghiên một công đôi việc không cần Hoắc Duyên Niên ngủ sớm với cậu đâu.
“Không cần nói phải nói, tôi biết cậu nghĩ gì mà.” Hoắc Duyên Niên không nói hai lời lên giường tắt đèn.
Tạ Nghiên thở dài, ngủ thôi.
Trong phòng ngủ tối tăm, Tạ Nghiên đưa lưng về phía Hoắc Duyên Niên, nhắm hai mắt lại hít thở ngày càng vững vàng, bỗng nhiên tiếng hít thở của cậu dừng lại.
“Anh giở trò lưu manh gì đó! ”Tạ Nghiên mạnh mẽ ngồi dậy, kéo chăn lại, gắt gao nhìn chằm chằm Hoắc Duyên Niên, tên vừa rồi ấy thế mà đưa tay đặt lên eo cậu.
“Không phải cậu nói cậu thích được người khác ôm mình ngủ à?” Hoắc Duyên Niên bị phản ứng của Tạ Nghiên làm cho hoảng sợ, đôi mắt luôn luôn sắc bén hiếm có khi lộ ra vẻ khó hiểu, anh sợ hãi nhìn Tạ Nghiên, “Cậu đã nói đêm thứ nhất mình chuyển đến đây làm hỏng một cái bình hoa cổ của tôi.
”
“Bị liệt mới ôm anh, cút xuống cho bố mày.” Tạ Nghiên nghẹn một ngày lập tức bộc phát, một cước đạp vào người Hoắc Duyên Niên.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, Hoắc Duyên Niên ngồi vững như núi, Tạ Nghiên gầy yếu vì vừa rồi khiếp sợ nên đã ngồi ở mép giường, một cước vừa rồi trực tiếp đạp mình rơi xuống.
“...” Hoắc tổng cảm thấy mình vô tội có chút muốn cười..