Lúc này ở văn phòng Hoắc thị.
“Lão Hoắc, vợ cậu sao còn chưa đến, tôi sắp chết đói rồi.”
Trên sô pha dài màu đen, Phạm Chiêu Đạm mặc chính trang trượt từ một bên sô pha sang bên kia như mắc chứng ADHD, âu phục cao cấp làm cho tất cả đều là nếp gấp.
Trước bàn làm việc âm thanh đánh máy không ngừng, không nhận được câu trả lời của người nào đó, Phạm Chiêu Đạm như sói tru tiếp tục kêu.
“Hoắc Duyên Niên! Hoắc tổng! Duyên Niên!”
Tạm dừng nửa giây, “Niên Niên!”
“Câm miệng!” Nghe được tên gọi cuối cùng, Hoắc Duyên Niên không vui cảnh cáo.
“Chậc, nhất định phải gọi nhũ danh của cậu mới nói chuyện, có phải chờ vợ chờ mòn cả mắt rồi hay không?”
Phạm Chiêu Đạm là con trai bạn thân của mẹ Hoắc Duyên Niên, trước kia từ bé hai người còn đính hôn, bất quá bọn họ một người đuổi theo phụ nữ, một người số 1 tuyệt đối, căn bản không có lau ra tia lửa tình yêu.
“Ai, nhớ năm đó cậu theo đuổi Hàn Mạt Mạt đến cùng, không nghĩ tới cư nhiên bị Tạ Nghiên thu lại, hiện tại còn ân ân ái ái đem bento tình yêu, anh em chúng tôi vừa vặn phải ăn chanh.”
Phạm Chiêu Đạm thò đầu ra ngoài cửa sổ thủy tinh, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Tạ Nghiên, cho nên cũng không nhìn thấy khi y nhắc tới Hàn Mạt Mạt, trên mặt Hoắc Duyên Niên hiện lên thần sắc khác thường.
“Có thể cố chia cho cậu một miếng.”
“Không.”
“Vì nếm thử tay nghề của chị dâu, buổi trưa tôi chỉ ăn nửa chén cơm, sớm biết đói như vậy tôi ăn một chén.” Phạm Chiêu Đạm đói đến nằm liệt trên sô pha, hữu khí vô lực mà oán giận.
Hoàn toàn trái ngược với Phạm Chiêu Đạm, Hoắc Duyên Niên không ôm nhiều hy vọng với Tạ Nghiên, thông minh một chút đều biết dì giúp việc làm ra vẻ, cho nên buổi trưa Hoắc Duyên Niên thậm chí còn ăn nhiều hơn bình thường một chút.
“Lão Hoắc, lão Hoắc, vợ cậu đến rồi kìa!”
Phạm Chiêu Đạm đứng trước cửa sổ sát đất tầng 21, vẫn nhận ra chính xác chiếc xe thuộc về Hoắc Duyên Niên đang dừng trước cửa.
Tạ Nghiên mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, cúc áo tùy ý cởi hai cái, lộ ra đường cong trắng nõn lưu loát ở cổ.
Khóe miệng hơi cong lên lộ ra nụ cười ấm áp, giống như bầu trời đang chiếu ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng.
Khuôn mặt này đáng yêu diễm lệ quá nhiều, khuôn mặt nguyên bản Tạ Nghiên chỉ là một nụ cười nhợt nhạt giống như một cậu nhóc không đứng đắn trong hộp đêm cố ý quyến rũ người khác, tràn ngập hấp dẫn.
Nhưng Tạ Nghiên mở cửa hàng bán hoa mỉm cười phục vụ, khí chất quanh thân rất sạch sẽ, cũng không sợ bị người hiểu lầm.
“Lão Hoắc, lần trước tôi trêu cậu mù mắt, xem ra là tôi sai rồi.” Phạm Chiêu Đạm lần đầu tiên gặp Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên so với Hàn Mạt Mạt kia tốt hơn rất nhiều, cũng may lão Hoắc kịp thời từ vũng bùn tẩu thoát.
Một tay Hoắc Duyên Niên đút vào túi áo nhìn bóng dáng mơ hồ ở cửa lớn, không biết sao trước mắt lại hiện ra hình ảnh buổi sáng khi hắn nắm cằm Tạ Nghiên.
Lúc này Tạ Nghiên đã đi thang máy đến phòng làm việc của Hoắc Duyên Niên, từ xa anh nhìn thấy một người đàn ông xa lạ vẫy tay với anh.
Có thể tùy ý ở văn phòng phản diện như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có vị đính hôn từ bé Phạm Chiêu Đạm.
Bạn của nhân vật phản diện này, trước tới nay luôn luôn quen thuộc, Tạ Nghiên cũng không xác nhận nguyên chủ có quen biết đối phương hay không, dù sao anh và Hoắc Duyên Niên đột nhiên lãnh chứng không có tổ chức hôn lễ.
“Vất vả rồi, lần sau đừng đưa, anh sẽ đúng giờ tan tầm về nhà ăn cơm chiều với em.” Hoắc Duyên Niên nghe được Phạm Chiêu Đạm động tĩnh, tiến lên tiếp nhận hộp cơm.
Nói dễ nghe quá, Tạ Nghiên lẩm bẩm một câu, cứ như vậy nhìn Phạm Chiêu Đạm ở trước mặt Hoắc Duyên Niên cướp đi hộp cơm, trốn vào phòng nghỉ.
“Niên Niên, cậu nhìn vợ cậu là có thể xem no rồi, cẩu lương này tiện thể cho tôi luôn đi.”
Niên Niên? Là nhũ danh của Hoắc Duyên Niên sao.
Tạ Nghiên buồn cười, trong tiểu thuyết không có viết qua, không nghĩ tới hung ác như Hoắc Duyên Niên sẽ có được nhũ danh đáng yêu như thế.
Thấy được ánh mắt Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên lập tức thu lại tươi cười làm bộ mình cái gì cũng không nghe thấy.
Chắc chắn Tạ Nghiên cho dù nghe thấy cũng không dám nói lung tung, Hoắc Duyên Niên đảo qua cái cổ đang lộ ra của Tạ Nghiên.
“Lần sau đừng xịt nước hoa nữa.” Hương hoa thanh đạm không thành thật tiến thẳng đến chóp mũi Hoắc Duyên Niên.
“Hiện tại cũng đâu có xịt.” Ở trước mặt Phạm Chiêu Đạm, Hoắc Duyên Niên vẫn ôm Tạ Nghiên, làm Tạ Nghiên cảm thấy cả người không được tự nhiên, hơn nữa bên tai có thể nghe thấy rõ ràng tiếng Hoắc Duyên Niên hít vào đột nhiên lớn lên, giống như cố ý muốn ngửi mùi trên người anh.
Tạ Nghiên nói thế Hoắc Duyên Niên cũng không tin, từ lúc Tạ Nghiên chuyển tới, trong lúc vô tình hắn thấy mấy chai nước hoa trong vali.
“Lão Hoắc, tôi còn có việc đi trước, lần sau có cơ hội đến nhà hai người ăn cơm.”
Trong lúc nói chuyện, Phạm Chiêu Đạm từ phòng nghỉ đi ra, y nghĩ đến bento tình yêu độc đáo trong hộp, ánh mắt phức tạp nhìn Tạ Nghiên.
“Vậy em cũng không quấy rầy công việc của anh, buổi tối chờ anh trở về.” Tạ Nghiên sợ một hồi Hoắc Duyên Niên nhìn thấy cơm chiên trứng của mình lại phát bệnh, vội vàng từ trong ngực đối phương thoát ra, bước chân còn lớn hơn Phạm Chiêu Đạm, chỉ chốc lát sau liền đi thang máy biến mất trước mặt Hoắc Duyên Niên.
Phạm Chiêu Đạm bỗng nhiên nở nụ cười, vỗ vai Hoắc Duyên Niên giọng y thanh lãnh nói phải đi về.
“Lão Hoắc vợ cậu còn rất thú vị.”
Xem ra kia bento trứng chiên kia là tình thú của hai vợ chồng tình thú.
Phạm Chiêu Đạm vẫy vẫy tay, người cũng thấy rồi, bento tình yêu cũng tiện đụng vào, cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Tạ Nghiên trốn quá nhanh, ngồi trên xe trở về không quá mười lăm phút.
Nói thật Tạ Nghiên không biết như thế nào ở chung thật tốt cùng Hoắc Duyên Niên, nguyên chủ trong văn tử vong có một nửa nguyên nhân là bởi vì Hoắc Duyên Niên xúi giục uy hiếp.
Mây bay trên bầu trời khi tụ khi tan, màu đỏ của hoàng hôn nhuộm thêm màu sắc bi tráng.
__________________________
Nếu thấy mình bị lậm QT quá nhiều, mọi người cứ góp ý ạ, mình sẽ chỉnh sửa lại..