Tạ Nghiên đang xuất thần, tiếng chuông điện thoại xa lạ vang lên.
Anh lấy điện thoại ra, người gọi hiển thị Mạt Mạt.
"......"
"Anh Nghiên! Ngày mai chúng ta đi đâu ăn cơm ạ~"
Giọng nói trong sáng ngọt ngào của cô gái trẻ từ trong điện thoại truyền ra.
"Ở nhà mới có một dì biết làm món tráng miệng đặc biệt, ngày mai để dì ấy bộc lộ tài năng được không?"
Tạ Nghiên nghĩ tới ước định của Hoắc Duyên Niên.
"Ai?" Giọng Hàn Mạt Mạt không còn phấn chấn như vừa rồi, có chút chần chờ, "Hoắc tổng, anh ấy......"
"Hình như Mạt Mạt rất sợ...!Duyên Niên?" Tạ Nghiên lần đầu tiên kêu tên Hoắc Duyên Niên, tên gọi thân mật thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi.
"Sao có thể! Anh Nghiên ngày mai em có thể cùng Khương Hành đi không?"
"Được, ngày mai gặp lại."
Tạ Nghiên cúp điện thoại nhẹ nhàng thở ra.
Hoắc Duyên Niên chỉ nói muốn cùng Hàn Mạt Mạt ăn cơm thôi, không có nói không thể cùng nam chính theo nha, dù sao nhiệm vụ của anh cũng hoàn thành rồi.
Nghĩ tới không khí quỷ dị của buổi cơm chiều mai, Tạ Nghiên quyết định trưa mai nhất định phải ăn nhiều một chút.
Ban đêm.
Đây là đêm đầu tiên sau khi Tạ Nguyên xuyên sách.
Hai mươi phút trước, anh nghe thấy tiếng người giúp việc mở cửa, chắc là Hoắc Duyên Niên đã trở về.
Tạ Nghiên đợi một lúc cũng không đợi Hoắc Duyên Niên vào.
Sau khi xác nhận anh và Hoắc Duyên Niên không ngủ cùng phòng, tắt đèn đầu giường chuẩn bị đi ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tạ Nghiên nghe thấy tiếng mở cửa.
Đèn sáng đột ngột làm anh khó chịu hừ một tiếng, cảm giác này giống như một mình anh đọc sách ngủ, nhưng không thể không cố gắng lấy lại tinh thần tắt đèn.
Trong nháy mắt Tạ Nghiên đã nghĩ hôm nay mình trải qua chỉ là một giấc mộng.
Bây giờ tỉnh mộng, anh trở về phòng ngủ không lớn nhưng rất ấm áp của mình
"Giả bộ ngủ? Không phải cậu nói, không có người ngủ chung thì ngủ không ngon à?"
Tạ Nghiên lại nghe được giọng nói ghét bỏ của Hoắc Duyên Niên, cố gắng chống đỡ, mở mắt đứng dậy nhìn về phía cửa.
Bóng dáng kia đứng yên không nói gì nữa, Tạ Nghiên dụi dụi mắt tỉnh táo một chút.
"Anh đến đây làm gì?"
"Tất nhiên là ngủ với cậu rồi."
Hoắc Duyên Niên nhìn thấy hộp cơm chiên trứng keo kiệt mà Tạ Nghiên đưa tới, cũng không động vào.
Càng không thể để cho người ta biết hắn không ăn cơm bạn đời hợp pháp đưa, đói bụng về nhà ăn chút gì.
Kết quả lúc người nào đó mới chuyển tới, lập lời thề sắt son lại tự mình ngủ say.
"Ngủ với tôi? Ngủ à?" Không phải Tạ Nghiên tự luyến, anh có chút nghi ngờ phản diện này có phải thấy sắc nãy lòng tham hay không? Rõ ràng ghét mình, tại sao phải ngủ cùng chứ.
"Từ nhỏ đến lớn nhất định phải có người ngủ chung, đây là lời mà cậu nói khi tôi không cho con chó ngu xuẩn từ nhà cậu mang tới đây.
Nếu không cậu nghĩ tôi muốn ngủ chung giường với cậu chắc?"
Hoắc Duyên Niên không muốn nói thêm gì nữa, mặc áo ngủ mở chăn lên giường tắt đèn.
"???" Không hiểu sao lại ngủ chung với người ta, Tạ Nghiên bắt đầu nghi ngờ thật sự nguyên chủ thích Hàn Mạt Mạt chứ không phải Hoắc Duyên Niên à?
Tạ Nghiên trằn trọc một đêm, tuy rằng hai người tách chăn ra đắp, nhưng bên tai anh luôn nghe thấy tiếng hít thở của Hoắc Duyên Niên.
Hơn nữa tư thế ngủ của anh không tốt, xoay người sẽ không cẩn thận động vào Hoắc Duyên Niên, mãi đến khi trời vừa tờ mờ sáng, Tạ Nghiên mới ngủ trong mơ hồ.
Hoàn cảnh xa lạ, người xa lạ, giấc ngủ này của Tạ Nghiên cũng không tốt, trong mộng anh lại về đến cô nhi viện.
Trong mộng, cặp vợ chồng có nụ cười dịu dàng nắm tay anh, đưa anh đến công viên giải trí, rạp chiếu phim mà anh chưa từng đến.
Mua cho anh nhiều quần áo mới, những quần áo đó sẽ không làm da của anh nổi mẫn đỏ, mặc vừa vặn và thoải mái.
Nhưng trong nháy mắt, nụ cười của cặp vợ chồng đã biến mất, mỗi lần nhìn anh trên mặt lại ảm đạm.
Cuối cùng ở giường lớn thoải mái, vừa tỉnh lại, anh lập tức trở về cái giường nhỏ hẹp của cô nhi viện.
"Nó bị bỏ rơi rồi."
"Bị bỏ rơi rồi!"
Những đứa trẻ ghen tị lôi kéo quần áo mới tinh của anh, trái tim mới được sửa chữa hoàn chỉnh của anh lần nữa bị xé rơi tan nát.
"Đừng đụng vào tôi!" Tạ Nghiên mạnh mẽ mở mắt mình ra đối mặt với một đôi mắt đen yên tĩnh.
Đồng tử Tạ Nghiên nhẹ nhàng run rẩy, sợ hãi trong mơ lưu lại ở sâu đáy mắt anh.
Trong mắt anh in hình ảnh người đàn, giọng khàn khàn nói:
"Anh đang làm gì vậy?"
"Là cậu đang làm cái gì mới phải?"
Nữa thân trên Hoắc Duyên Niên Niên đè trên người Tạ Nghiên.
Một bàn tay xuyên qua tóc mái bên tai anh, chống lên gối anh, trong giọng nói hoàn toàn không có một chút chột dạ.
Tạ Nghiên cảm nhận được xúc cảm trong tay, cúi đầu nhìn xuống, tay anh nắm chặt góc áo của Hoắc Duyên Niên.
Nếu không phải bộ đồ ngủ chất lượng tốt, không chừng với sức mạnh này có thể xé rách quần áo.
"Xin lỗi, tôi gặp ác mộng."
Tạ Nghiên buông tay ra, bàn tay dùng sức quá mức khẽ run rẩy.
Hoắc Duyên Niên không hề động đậy, tiếp tục giữ tư thế mập mờ này nhìn chằm chằm Tạ Nghiên, ngược ánh sáng, lông mi xanh đen nhàn nhạt dưới mắt của anh tạo ra một mảng yếu ớt.
Hoắc Duyên Niên thừa nhận Tạ Nghiên lớn lên rất đẹp trai, nhưng hắn lại không thích người đàn ông nhu nhược như Tạ Nghiên.
Cũng không biết tại sao lúc nãy nói mình bị ác mộng doạ, rõ ràng đáy mắt sợ hãi muốn chết.
Tạ Nghiên lại cố gắng chống đỡ, làm hắn dâng lên một loại dục vọng muốn bảo vệ anh.
"Khi tôi tỉnh dậy, cánh tay của cậu đã đặt trên người tôi rồi.
Tôi đẩy cánh tay cậu đứng dậy, đột nhiên cậu kéo quần áo của tôi đó."
Hoắc Duyên Niên vừa giải thích vừa rời khỏi người Tạ Nghiên, phiền não kéo cổ áo một chút, "Cậu tiếp tục ngủ đi.
"Hiện tại Tạ Nghiên tâm tình sa sút, trong mộng đều là trải nghiệm chân thật của anh.
Anh không có tâm trạng chú ý Hoắc Duyên Niên đột nhiên nhu hòa với anh, gật gật đầu trùm chăn, dần dần đi vào giấc ngủ.
Vừa rồi hai người lăn qua lăn lại, làm Tạ Nghiên từ mép giường lăn đến giữa giườngủ
Chăn phồng lên một khối, theo hô hấp của người bên trong hơi hơi phập phồng, chăn của hắn bị Tạ Nghiên chen, bên giường lộn xộn rải rác, hai chân Tạ Nghiên vừa vặn đặt trên chăn của hắn.
.
||||| Truyện đề cử: Nuông Chiều Riêng Em |||||
Giờ phút này, cuối cùng Hoắc Duyên Niên cũng cảm thấy căn nhà này không còn một mình hắn sống, đã có một người sinh động khác bên cạnh hắn.
Mà người này là bạn đời trên danh nghĩa của hắn.
Lúc trời đã sáng, Tạ Nghiên cố gắng từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, anh cuộn mình trong chăn nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, ngáp một cái.
"Áp lực lớn thì gặp ác mộng, mình phải tìm chút vui vẻ thuận tiện buổi tối xem chiến trường đẩm máu nữa chứ."
Tạ Nghiên lẩm bẩm tự nói.
Nguyên chủ là hoạ sĩ vẽ tranh minh họa Thường xuyên bận một tháng nghỉ ngơi nửa tháng.
Nếu kết hôn thì chắc chắn nửa tháng này sẽ rảnh rỗi.
Tạ Nghiên không vội vàng làm việc.
Đầu tiên rời giường, mua mấy bộ quần áo mới, sau đó ăn một bữa thật ngon.
Một bữa lẩu không có gì không ăn được hết, nếu có thêm thịt nướng nữa thì càng tốt đấy mà.
Rửa mặt đơn giản xong, Tạ Nghiên từ chối tài xế trong nhà, tìm được một chiếc xe nhìn bình thường nhất ở trong gara lái đi.
Tài xế sẽ chỉ làm anh xa lạ với thế giới này hơn.
Anh phải tìm cơ hội để quen thuộc với nó.
Nếu không lỡ như một ngày nào đó, Hoắc Duyên Niên đuổi anh ra ngoài, anh có thể tìm được phương hướng chính xác rời khỏi khu biệt thự này.
Theo hướng dẫn, Tạ Nghiên lái xe tới trung tâm thành phố.
Đừng nhìn nhà của Hoắc Duyên Niên rất an tĩnh, Tạ Nghiên chỉ mất mười phút liền chạy đến trung tâm, quả nhiên phản diện thật sự rất có tiền.
Tạ Nghiên mang theo thẻ của nguyên chủ mua mấy bộ quần áo thích hợp.
Một mình vào quán lẩu ăn cơm, anh đã quen một mình rồi.
Một người ăn lẩu, xem phim cái gì cũng đã làm, không cảm thấy ngại ngùng nữa.
Trong khi chờ người phục vụ mang đồ ăn lên, Tạ Nghiên dùng điện thoại xem tin tức thời sự, trang tải hiện lên một hình ảnh, ba chữ Hoắc Duyên Niên hiện trên màn hình.
Tạ Nghiên thở dài, nhận điện thoại.
"Ở đâu?"
Chỉ hai chữ ngắn ngủi, Tạ Nghiên nghe Hoắc Duyên Niên không cao hứng, vì thế thành thật trả lời ở quán lẩu, sợ cái cau mày của hắn.
Hoắc Duyên Niên không tiếp tục nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại, mặt Tạ Nghiên dại ra.
Hoắc Duyên Niên cố ý gọi điện thoại tới chính là hỏi anh ở đâu? Tật xấu gì thế này.
Người phục vụ đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn, Tạ Nghiên bỏ Hoắc Duyên Niên ra sau đầu, chuẩn bị lẩu.
Quán lẩu buôn bán rất tốt, Tạ Nghiên rất may mắn lúc tới còn có chỗ ngồi, mà bây giờ bên ngoài đã bắt đầu xếp hàng gọi tên.
Tạ Nghiên một mình ngồi ăn lẩu, thu hút sự chú ý của vị khách xung quanh, mỗi bàn hình như đều liếc mắt nhìn anh một lần.
"Anh Tạ Nghiên! Thật sự là anh!"
Tạ Nghiên nghi ngờ nhìn qua, nữ sinh có khuôn mặt giống hệt như trên màn hình điện thoại của anh.
Cô mặc một bộ váy trắng, bên ngoài khoác một cái áo khoác nam.
Nữ sinh cười tủm tỉm nhìn mình đang kéo một người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, cậu ta cảnh giác đứng trước mặt anh.
Nếu anh không đoán sai, đây chính là nữ chính Hàn Mạt Mạt.
Về phần người đàn ông cô đang khoác tay là nam chính Khương Hành người tương sẽ lấy mạng anh và Hoắc Duyên Niên.
Theo thời gian của nguyên tác, bây giờ nam chính đã được người cha giàu có nhận lại.
Nhưng Tạ Nghiên nhìn quần áo toàn thân của Khương Hành.
Nếu trong truyện thì nam chính tùy tiện mặc quần áo đi lại, mặc gì cũng giống người mẫu nam.
Nhưng bây giờ đồ mà Khương Hành đang mặc là một bộ người mẫu nam, Tạ Nghiên vừa mới ở trung tâm thương mại nhìn thấy rất giống.
Mặc dù giá cả không rẻ nhưng với người lao động mà nói tới cũng thuộc dạng khẽ cắn răng cũng có thể mua một loại.
Vậy người cha giàu có của Khương Hành cũng không tốt với cậu ta như trong nguyên tác nói?
Trong lòng Tạ Nghiên len lén suy đoán, trên mặt treo nụ cười dịu dàng nhìn với nữ chính và nam chính.
"Anh Tạ Nghiên, không phải anh không thích ăn lẩu sao? Có phải cùng Hoắc tổng nên anh mới tới đây không?"
Lúc Hàn Mạt Mạt nhắc tới Hoắc Duyên Niên, thân thể càng đứng sát Khương Hành hơn, giống như sợ hãi muốn tìm cảm giác an toàn vậy.
Từ lúc Tạ Nghiên có thể nhớ, anh đã sống ở cô nhi viện.
Các loại tình người nóng lạnh, lòng người thay đổi cũng đã gặp hết rồi, nhìn người càng lúc càng chuẩn.
Những lời này của Hàn Mạt Mạt cho thấy cô hiểu rõ bản thân mình.
Anh không thích ăn lẩu, một ý khác lại tỏ vẻ cô biết Hoắc Duyên Niên thích ăn lẩu, cho nên mới nói mình đi với Hoắc Duyên Niên.
Nếu Hàn Mạt Mạt thật sự sợ Hoắc Duyên Niên như lần đầu tiên nói chuyện trong điện thoại, tại sao lại chủ động nhắc tới, chẳng lẽ lúc này không phải nên nhanh chóng trò chuyện hai câu sau đó dẫn nam chính ngồi xuống à?
Trong lòng mệt mình cuối cùng mình xuyên vào thế giới máu chó nào đây.
Đồng thời, Tạ Nghiên âm thầm vui vẻ với tính cách nữ chính này, anh có thể ăn được không ít dưa.
"Thật tiếc quá, anh mới gọi đồ ăn ngon, Duyên Niên đột nhiên có việc trở về công ty."
Bộ dạng Tạ Nghiên mất mát nhìn về phía Hàn Mạt Mạt, trong lòng khinh bỉ mình nhanh chóng thích ứng gọi tên Hoắc Duyên Niên như thế.
"Thật ạ? Anh Tạ Nghiên, một mình anh ăn lẩu quá cô đơn rồi, nếu không em và Khương Hành cùng anh ngồi chung một bàn nha?"
Hàn Mạt Mạt nói xong, chớp mắt nhìn bạn trai mình, kéo cánh tay cậu ta lắc lắc làm nũng nói: "A Hành chúng ta bồi anh Tạ Nghiên được không? ~?
Khương Hành quét mắt nhìn Tạ Nghiên, đối phương ngoại trừ cao hơn Mạt Mạt một chút, so sánh với cậu ta thì chính là một con gà bệnh.
Đối với Mạt Mạt thì Tạ Nghiên chỉ là anh trai hàng xóm của cô mà thôi.
Hơn nữa đã kết hôn rồi, hẳn là không có ý nghĩ gì khác với Mạt Mạt.
"Được, anh nghe lời Mạt Mạt." Khương Hành sủng nịch bóp chóp mũi Hàn Mạt Mạt.
Gọi người phục vụ thêm bát đũa, ba người ngồi trên một bàn.
Thật sự Khương Hành và Hàn Mạt Mạt tình cảm rất tốt, không lúc nào không thể hiện tình yêu.
Tạ Nghiên nhúng một cuộn thịt trâu lớn, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hai người, hơi nhếch khóe miệng gật gật đầu, làm bộ như mình rất vui.
Khương Hành âm thầm quan sát Tạ Nghiên nửa ngày.
Thấy đối phương thật sự giống anh trai lớn nhìn Mạt Mạt, không có một chút ghen tị lẩn hâm mộ nào, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, cũng không cố ý thân mật như vậy nữa.
"Anh Tạ Nghiên, một lúc nữa cơm nước xong, anh định làm gì thế? Nếu anh không có việc gì thì không bằng chúng ta cùng nhau xem phim, xem xong còn có thể tiện đường đến nhà anh ăn cơm chiều."
Hàn Mạt Mạt nói xong lấy lòng gắp cho Khương Hành một con tôm trơn nõn mà cậu ta thích ăn.
Khương Hành nhíu nhíu mày, công ty vừa mới bắt đầu, mỗi ngày đều phải tăng ca.
Khó khăn lắm mới có một ngày rảnh rỗi với Mạt Mạt hưởng thụ thế giới hai người, đương nhiên Khương Hành không hy vọng bất kỳ ai quấy rầy thế giới của họ.
Nhưng Tạ Nghiên hứng thú ăn dưa góp vui, anh nhìn thấy Khương Hành không muốn, giả vờ cái gì cũng không biết, anh vui vẻ đồng ý.
Hai người ở bên đó yêu nhiều hơn là ăn, Tạ Nghiên thừa dịp bọn họ hoàn toàn không đem tâm tư đặt trên bàn lẩu, loại nào thích ăn thì vớt lên, chẳng mấy chốc đã ăn no căng.
Tiết tấu ăn cơm của Tạ Nghiên chậm lại, anh đi lấy kem miễn phí từ quán lẩu, ăn mỗi muỗng thật đầy.
Tạ Nghiên thích đàn ông nên không nhìn Hàn Mạt Mạt, anh đánh giá Khương Hành.
Trên người Khương Hành và Hoắc Duyên Niên có nhiều chỗ giống nhau, đặc biệt ngay từ đầu Khương Hành nhìn mình bằng ánh mắt đề phòng, giống hệt Hoắc Duyên Niên.
Nhưng Hoắc Duyên Niên tàn bạo hơn, bộ dạng hắn như thế làm Tạ Nghiên cảm thấy sau một giây mình có thể bị Hoắc Duyên Niên bóp cổ chết.
Bây giờ Khương Hành hoàn toàn chưa trưởng thành.
Nếu đứng một chỗ với Hoắc Duyên Niên thì có chút ngây ngô, từ khí thế của hai người đã biết Khương Hành căn bản không phải là đối thủ của Hoắc Duyên Niên.
Trong lòng Tạ Nghiên so sánh hai người, bất giác nhìn chằm chằm mặt Khương Hành.
Nam chính lớn lên rất đẹp trai, hình mắt hơi dài, lúc không cười sẽ khiến người ta có một cảm giác áp lực.
Nhìn kỹ lúc Khương Hành cười với Hàn Mạt Mạt, hai má có một lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Không hiểu sao nó khiến cả người cậu ta trở nên lạ lùng hơn.
Người nào nhìn thấy nụ cười đó thì sẽ có loại cảm giác yêu đương đặc biệt có một không hai.
Tạ Nghiên nghĩ linh hồn nhỏ bé như anh vẫn rất thích đàn ông đẹp trai có thể mặn có thể ngọt¹ như Khương Hành.
"Anh Tạ Nghiên, anh nhìn chằm chằm vào A Hành làm gì?"
Hàn Mạt Mạt cảm thấy hôm nay Tạ Nghiên có hơi kỳ lạ.
Ngày thường đều ôn nhu nhìn mình chằm chằm, tri kỉ không dấu vết vì cô rót nước đưa khăn giấy, hôm nay không chỉ không nhìn mình, mà còn nhìn A Hành mãi.
Nghe Hàn Mạt Mạt nói, Tạ Nghiên lập tức thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn bị Khương Hành bắt được.
Tạ Nghiên cùng đàn ông kết hôn, bây giờ lại nhìn chằm chằm mình.
Khương Hành cảnh giác nhìn Tạ Nghiên một chút, người này sẽ không coi trọng cậu ta chứ?
Bất quá nếu có thể khiến vợ Hoắc Duyên Niên một lòng một dạ đối với mình, thù lúc trước Hoắc Duyên Niên khi dễ Mạt Mạt không phải có thể báo sao?
[ Tác giả có chuyện nói: Tiểu kịch trường
1.Một ngày nọ, Hoắc Duyên Niên bị vợ đuổi ra ngoài: Vợ ơi mở cửa! Anh không biết đường về đâu!
2.Nam chính: thăm dò đưa ánh mắt quyến rũ nhìn Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên: Không được.
Hoắc Niên Niên trên đường cầm dao tới.
].