Cung Phi Thượng Vị Ký

Edit: Huệ Hoàng hậu

Beta: Rine Đức phi

Một đêm trằn trọc khó ngủ, khi tỉnh lại trời đã sáng rõ.

Hạ Bích nghe thấy động tĩnh tiến vào hầu hạ: "Nương nương tỉnh rồi ạ?"

Hạ Bích hầu hạ nàng trang điểm rửa mặt, đại khái tối hôm qua không ngủ ngon nên đầu choáng váng lâng lâng: "Hoàng Thượng có lại đây không?"

"Không có!" Hạ Bích thật cẩn thận nhìn nàng một cái rồi trả lời.

Nàng lập tức thất vọng, biết hôm qua nói chuyện cùng Lâm Huệ hắn đã nghe thấy được, cũng biết cái chết của Hoàng Hậu cùng mấy người Thục phi có quan hệ với mình. Có phải hắn đang cảm thấy mình tàn nhẫn độc ác, không thể tha thứ hay không?

Nghĩ đến liền sầu não, cảm thấy không muốn ăn uống, bảo Hạ Bích dọn đồ ăn sáng xuống.

Đang xuất thần thì Tiểu Nguyệt Nhi tới tìm nàng, Hạ Uyển Chi miễn cưỡng nhấc lên tinh thần dạy dỗ Tiểu Nguyệt Nhi đọc sách viết chữ.

Bữa trưa hắn cũng không xuất hiện, nàng hơi thấp thỏm, bảo Hạ Bích đi hỏi thăm một chút. Nghe nói là Tề Diệp ở mã trường, nàng giãy giụa một chút, nắm tay Tiểu Nguyệt Nhi đi cùng.

Còn chưa đi đến mã trường, Thái phi đã nghe tiếng chạy tới chặn đường nàng. Bà ta không màng thân phận quỳ xuống trước mặt nàng: "Hoàng Hậu, cầu ngươi cứu Khang Ninh Vương."

"Đứng lên đi, Khang Ninh Vương làm ra chuyện tội ác tày trời như vậy, dù là bổn cung cầu tình cũng không có khả năng được tha thứ, Thái phi đừng uổng phí tâm tư." Nói rồi nàng lôi kéo Tiểu Nguyệt Nhi rời đi.

Thái phi bắt lấy làn váy nàng không buông: "Hoàng Hậu, ngươi cũng có hài tử, cầu ngươi nhìn vào tâm tư một người làm nương, chỉ cần có thể giữ lại cho hắn một mạng, bổn phi làm trâu làm ngựa đều sẽ báo đáp ân tình của Hoàng Hậu."

"Không muốn Khang Ninh Vương bị chết thê thảm thì tốt nhất buông tay ra." Nàng không vui nhíu mày.

Thái phi nghe ra ý tứ nàng, dừng một chút rồi buông ra, mặt xám như tro tàn, trên mặt toàn là phẫn nộ: "Hoàng Hậu nhẫn tâm vậy sao?"

"So với Khang Ninh Vương, cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông*!" Nàng hất tay Thái phi ra, mang theo Tiểu Nguyệt Nhi thong thả ung dung rời đi.

* ý nói so ra không đáng gì

Thái phi nhìn thân ảnh rời đi không chút do dự, trên mặt một giọt rồi một giọt nước mắt lăn xuống.

Ở mã trường không có nhiều người, nàng đi vào liền thấy được thân ảnh ở nơi xa. Tề Diệp cưỡi tuấn mã chạy như bay, hắn chạy vòng quanh trong sân. Từ rất xa chạy tới, thấy nàng thì nét mặt hơi đổi, ánh mắt chưa kịp đối diện với nàng liền dời xuống trên người Tiểu Nguyệt Nhi. Nàng lấy lòng treo một nụ cười xấu hổ ở trên mặt.

Tự mình an ủi trong chốc lát, nàng lôi kéo Tiểu Nguyệt Nhi đứng ở trong đình nhìn hắn cưỡi ngựa. Nửa buổi, có vẻ hắn đã chạy mệt mới giữ chặt dây cương dừng lại. Quang Thuận nâng khăn tay đưa cho Hạ Uyển Chi. Nàng hiểu ý tiếp nhận lấy, chuẩn bị lau mồ hôi cho hắn. Tay nàng còn chưa để sát vào, liền thấy hắn nghiêng đầu trốn tránh, phảng phất như không thấy, hắn tự móc khăn tay ra lau mồ hôi, may mà khăn tay vẫn là cái nàng thêu.

Nàng xấu hổ thu hồi tay, nắm chiếc khăn ấm áp không biết nên làm cái gì bây giờ.

Tề Diệp lau mặt rửa tay xong đang muốn uống trà, Hạ Uyển Chi bưng một ly trà ấm đưa lên, hắn cũng không thèm nhìn tới nàng, không vui nói với Quang Thuận công công: "Thất thần làm cái gì, mau dâng trà!"

Nói rồi đi ngang qua nàng, ngồi xuống ghế đá. Tiểu Nguyệt Nhi không lưu ý không khí quỷ dị giữa bọn họ, cười hì hì đi theo hắn. Tề Diệp vẫn sủng ái con bé như vậy, ôm nó để cho ngồi ở trên đùi, lấy mấy miếng điểm tâm cho nó ăn.

Quang Thuận công công thật cẩn thận liếc nhìn Hạ Uyển Chi một cái, không dám chậm trễ, vội vàng rót một ly trà cho hắn.

Hạ Uyển Chi bưng ly trà đứng trong chốc lát, cảm thấy trong lòng chua xót, lại không muốn thất thố ở trước mặt hắn, nàng hít vào một hơi, áp xuống tủi thân trong lòng, nói với hắn: "Nếu không có việc gì, thần thiếp không quấy rầy Hoàng Thượng."

Tề Diệp nghe không nói gì, cũng không nhìn nàng.

Nàng đợi trong chốc lát, mấp máy miệng. Hắn chán ghét mình như vậy, nhìn một cái cũng là dư thừa, nói một câu cũng là phiền chán sao?

Nghĩ vậy, tim nàng nhói đau, nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Nàng vẫy vẫy tay gọi Tiểu Nguyệt Nhi. Tiểu Nguyệt Nhi đang ăn vui vẻ, lại muốn ở cạnh phụ hoàng, không muốn đi cùng nàng, lắc lắc đầu.

Hạ Uyển Chi không cưỡng cầu, cúi người hành lễ xong liền rời đi, thân ảnh nàng mang theo chút yếu đuối mong manh, chút mất mát cô độc.

Thẳng đến khi thân ảnh kia đi khuất, Tề Diệp mới thu hồi ánh mắt, trong lòng cảm thấy không dễ chịu. Có vẻ Tiểu Nguyệt Nhi phát hiện, ngửa đầu mở to đôi mắt long lanh, nghi hoặc nhìn hắn.

Hắn sờ sờ mặt con bé, lột một trái quýt thơm ngọt mọng nước cho nó ăn, nhìn bộ dáng đáng yêu của con bé, hắn có chút đau lòng.

Quang Thuận công công trầm mặc trong chốc lát, nói: "Hoàng Thượng. Cho dù Hoàng Hậu có sai, cũng là vì Hoàng Thượng, mới vừa rồi nô tài thấy Hoàng Hậu như sắp khóc."

"Lắm miệng!" Hắn nhíu mày, Quang Thuận công công vội vàng im miệng.

Một lát sau, hắn lại không yên tâm hỏi: "Thật sự khóc sao?"

"Vâng!" Quang Thuận sửng sốt một chút mới phản ứng lại người hắn đang hỏi là ai.

"Hoàng Hậu là người thiện tâm, không phải Hoàng Thượng luôn biết rõ sao? Nếu nương nương làm ra việc đả thương người, vậy xét về tình cũng có thể tha thứ. Nô tài nhìn ra được Hoàng Hậu toàn tâm toàn ý với Hoàng Thượng, nếu không cũng sẽ không có nhiều lần không màng nguy hiểm mà cứu Hoàng Thượng..."

"Ngươi thành người của Hoàng Hậu từ khi nào?"

"Hoàng Thượng minh giám!" Quang Thuận công công sợ hãi nói: "Mạng này của nô tài là của Hoàng Thượng, tâm cũng là của Hoàng Thượng, người càng là của Hoàng Thượng!"

Tề Diệp bị một phen thề thốt buồn nôn của hắn nói đến toàn thân tê dại, nhíu nhíu mày, trong lòng có chút hối hận, có vẻ đã quá lạnh nhạt với nàng.

Chỉ là... Hắn vẫn luôn cho rằng nàng không phải như những nữ nhân đó, vì tranh sủng mà tàn nhẫn độc ác, tâm cơ lòng dạ. Nhưng không ngờ đến nhiều người chết như vậy đều có liên quan với nàng, nhất thời hắn hơi khó tiếp thu được.

Cho nên hắn không biết nên đối diện với nàng ra sao. Tất nhiên, hắn không đành lòng trách phạt nàng.

Hạ Uyển Chi mang tâm sự nặng nề trở về, ngồi một lát, nàng lại ra khỏi Chiêu Hoa Cung lần nữa.

Cửa lao bị mở ra, thiên lao vẫn luôn âm u và mang theo mùi vị gay mũi như thế.

Nghe thấy động tĩnh, Lâm Huệ ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hạ Uyển Chi hoa lệ xuất hiện ở trước mắt, nàng không hề ngạc nhiên: "Như thế nào, gấp không chờ nổi, muốn đưa tiễn ta một đoạn đường?" Nàng cười nói: "Yên tâm, dù hiện tại không thể làm gì ngươi, nhưng hóa thành quỷ ta cũng sẽ không buông tha ngươi."

"Vậy cứ chờ xem thôi!" Nàng giơ tay ý bảo, cai ngục vội vàng mở cửa ra, hai cung nhân tiến lên giữ chặt Lâm Huệ, nàng quăng qua một cái bạt tay, mặt Lâm Huệ tức khắc đau đến chết lặng, nếm thấy mùi máu tươi, nàng ta lại không để bụng cười cười. Nụ cười kia làm người ngứa mắt, Hạ Uyển Chi phát tiết liền quăng thêm mấy cái tát, lòng bàn tay nóng rát, mà mặt Lâm Huệ cũng đã sưng đỏ.

"Ngươi cho rằng ngươi chết thì được giải thoát rồi sao?" Hạ Uyển Chi cười nói: "Ngũ hoàng tử còn nhỏ, ở cái hậu cung này không có ai che chở, ngươi cảm thấy hắn còn có thể khỏe mạnh trưởng thành?"

"Hắn là hoàng tử, ngươi sẽ không dám làm gì hắn." Lâm Huệ sợ hãi, nhìn chằm chằm nàng nói: "Nếu Hoàng Thượng biết sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Ngươi cảm thấy bổn cung sẽ ngu ngốc để Hoàng Thượng biết được?" Nghĩ tới cái gì, nàng cười nói: "Có điều nếu Hoàng Thượng biết Ngũ hoàng tử không phải huyết mạch của mình, chỉ sợ Ngũ hoàng tử rất nhanh sẽ đi cùng ngươi."

"Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu!" Lâm Huệ kinh hãi.

"Thật không hiểu hay là giả vờ không hiểu chỉ có chính ngươi biết." Nàng khinh miệt nói: "Không nghĩ tới các ngươi còn sinh hạ ra cả nghiệt chủng, lại dám giả danh hoàng tử, làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất. Nếu bị Hoàng Thượng biết được, chỉ sợ Ngũ hoàng tử không còn thấy được ánh mặt trời ngày mai."

"Ngũ hoàng tử là cốt nhục của Hoàng Thượng!" Lâm Huệ toàn thân phát run, lại vẫn kiên trì nói.

"Phải không?" Nàng cười nói: "Chỉ cần lấy máu nhận thân, liền biết có phải là cốt nhục của Hoàng Thượng hay không. Có lẽ Hoàng Thượng rất nguyện ý lấy máu nhận thân, rốt cuộc thì chuyện huyết mạch luôn phải thận trọng."

Nhìn thân ảnh nàng rời đi, tâm Lâm Huệ như đao cắt, tức khắc luống cuống tay chân, tuyệt vọng mà bất lực, vội vàng gào lên trước khi thân ảnh của nàng biến mất: "Hạ Uyển Chi, ta sai rồi!"

"Cái gì?" Nàng cười đắc ý, quay đầu nhìn người trước mắt: "Bổn cung không nghe thấy."

Lâm Huệ cắn cắn môi, nghĩ đến Ngũ hoàng tử đáng yêu, nàng chậm rãi quỳ xuống, tuy không tình nguyện, lại không đành lòng để hài tử bị thương: "Muốn chém muốn giết, muốn làm gì cũng được, chỉ cầu ngươi buông tha cho Ngũ hoàng tử, hắn vô tội."

"Vì sao phải giúp ngươi? Hắn chính là nghiệt chủng không nên tồn tại."

"Hắn không phải nghiệt chủng!"

"Ồ! Không phải nghiệt chủng thì là cái gì?" Hạ Uyển Chi bật cười: "Nếu Hoàng Thượng biết Ngũ hoàng tử không phải cốt nhục của mình, ngươi nói Ngũ hoàng tử là cái gì?"

"Ta biết, đều là ta sai, cầu ngươi nể tình trước kia, đừng thương tổn đến hắn. Ngươi có bất mãn gì cứ trút lên ta là được rồi." Nàng thỏa hiệp, biết mình chắc chắn sẽ chết, nhưng nàng không yên tâm Ngũ hoàng tử, đó chính là hài tử nàng hoài thai mười tháng sinh hạ, nàng còn muốn nhìn hắn trưởng thành, chỉ là cái nguyện vọng nho nhỏ này không bao giờ có thể thực hiện được.

"Nể tình quan hệ trước đây?" Nàng cười khẽ: "Chúng ta còn có tình cảm gì để nói sao? Khi ngươi muốn đẩy bổn cung vào chỗ chết, khi ngươi muốn mưu hại bổn cung, ngươi có bao giờ nghĩ đến tình cảm trước kia?"

Lâm Huệ tái mặt, cầu xin nhìn nàng: "Ta biết, trước kia đều là ta quá hồ đồ mới có thể làm ra sự tình như vậy. Ta không hy vọng ngươi có thể tha thứ, chỉ hy vọng ngươi có thể buông tha hài tử của ta. Hắn là vô tội, cầu ngươi, Uyển Nhi!"

"Một câu Uyển Nhi có thể cứu lấy một cái mạng người, ngươi nghĩ thật quá dễ dàng." Nàng cười lạnh.

"Ta biết!" Lâm Huệ nhìn nàng, đột nhiên cười: "Ngươi nói xem sao chúng ta lại biến thành như vậy, nếu không tiến cung thì tốt rồi, Uyển Nhi, mấy năm nay xác thật ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với ngươi, nhưng ngươi cũng thương tổn ta, chuyện cũ không nên nhắc lại, hôm nay, ta liền cầu ngươi bỏ qua cho hài tử của ta, cầu ngươi!"

Dứt lời, không đợi nàng phản ứng lại, Lâm Huệ đâm đầu vào vách tường đá, ngay sau đó phát ra âm thanh va chạm.

Hạ Uyển Chi bị dọa sợ, lảo đảo lui về phía sau hai bước, Hạ Bích đỡ nàng đứng vững. Thân mình mảnh khảnh của Lâm Huệ đưa lưng về phía nàng chậm rãi xụi lơ. Nàng ta ngã xuống mặt đất trải đầy rơm rạ, máu tươi nhiễm đỏ gương mặt tái nhợt, hai mắt nhìn chằm chằm nàng: "Tất cả đều là ta sai, Uyển Nhi, cầu ngươi tha Ngũ hoàng tử... Hắn... Hắn chỉ là một hài tử vô tội... Cầu..."

Lâm Huệ cố sức vươn tay về phía nàng, tựa hồ muốn giữ chặt nàng, hy vọng nàng đáp ứng tâm nguyện của mình trước khi chết.

Hạ Uyển Chi đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, quan hệ hai nhà rất tốt, các nàng thường xuyên qua chơi. Khi đó, các nàng đều không hề có ý xấu. Có điều hoàng cung là cái nơi thực sự nhuộm bẩn con người, các nàng đều bị nhiễm đủ màu sắc của danh lợi, ân sủng, vinh hoa, phú quý, còn có... Dục vọng!

Nàng giãy giụa một chút, buông nắm tay ra, gật gật đầu: "Yên tâm, bổn cung không có tàn nhẫn như vậy."

Nghe thấy lời nói đó, nàng ta đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, không màng máu tươi chảy xuôi, cong cong khóe miệng, chậm rãi cười với nàng. Rốt cuộc nàng có thể buông tha cho mình, Lâm Huệ cảm thấy thật nhẹ nhàng, cảm thấy chính mình như muốn bay lên tới, rất nhẹ rất nhẹ...

Nhìn tay nàng ta rũ xuống, Hạ Uyển Chi dời mắt, chậm rãi hít vào một hơi, trong lòng có chút rầu rĩ. Nàng hẳn là cực kỳ hận Lâm Huệ, nhưng vì sao nhìn nàng ta chết, nàng chẳng những không vui sướng, ngược lại còn có chút khổ sở....

Cung nhân xem xét hơi thở, bẩm báo: "Nương nương, người đã tắt thở."

"Ừ, đến báo cho Hoàng Thượng đi!" Nàng không hề nhìn lại người trên mặt đất, bước chân nặng nề đi ra ngoài. Ánh mặt trời rất chói chang, bị lóa mắt, nàng hơi hơi nhắm lại, đứng ở dưới ánh mặt trời mà vẫn cảm thấy lạnh.

"Nương nương, không có việc gì chứ?" Thấy nàng không nói, sắc mặt có chút tái nhợt, Hạ Bích hỏi.

"Bổn cung không có việc gì." Nàng lắc đầu.

Trở lại Chiêu Hoa Cung, Tiểu Nguyệt Nhi liền vây quanh nàng, một đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm nàng. Nàng mỉm cười sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt Nhi, thấy con bé mồ hôi đầy đầu, nàng bảo bà vú mang nó đi rửa mặt một chút.

Nàng thay cung trang, tháo trang sức nặng nề trên người xuống. Hạ Bích biết trong lòng nàng không thoải mái, liền dùng lược ngà chải đầu cho nàng. Nàng cảm thấy thoải mái hơn không ít, nhắm hai mắt lại muốn nghỉ ngơi một lát.

Cung nhân đột nhiên thông báo làm nàng tỉnh lại:"Nương nương, Hoàng Thượng tới!"

Hạ Bích vội vàng trang điểm chải chuốt cho nàng, nàng lại vẫy vẫy tay ý bảo không cần sốt ruột, vấn một cái kiểu đơn giản rồi đi ra ngoài.

Rèm châu leng keng vang vài tiếng, nàng đi ra ngoài liền thấy Tề Diệp ngồi ở nơi hắn vẫn thường ngồi, nghe thấy thanh âm ngước mắt nhìn lại đây, mặt không có cảm xúc, ánh mắt nhàn nhạt.

Thấy thế, trong lòng nàng hiểu rõ, chậm rãi tiến lên hành lễ. Nếu là bình thường, nàng còn chưa hành lễ hắn liền sẽ bảo nàng đứng dậy, lần này nàng hành lễ lại không nghe thấy hắn mở miệng, chỉ phải duy trì tư thế hành lễ bất động.

Nàng biết, hắn đang tức giận.

Tức giận vì cái gì? Vì Lâm Huệ đã chết sao?

"Nghe nói Lương phi không còn?" Khi nàng kiên trì không nổi nữa, hai chân bắt đầu tê dại, hắn lên tiếng hỏi.

"Vâng!" Nàng nói: "Là thần thiếp trơ mắt nhìn nàng đâm đầu vào tường."

"Kỳ thật Hoàng Hậu căn bản không cần lo lắng, trẫm đã nói sẽ không tha cho nàng ta, hà tất phảo làm dơ đôi tay mình thêm nữa? Ngươi biết đó, trẫm thích ngươi không có tâm cơ, hồn nhiên thiện lương, thật là làm khó ngươi ở trẫm trước mặt che dấu tốt như vậy."

Lời hắn nói giống như kiếm nhọn đâm trúng tim nàng, đau đớn khiến người ta không chịu nổi.

"Là thần thiếp làm Hoàng Thượng thất vọng rồi." Nàng nói: "Ở cái hậu cung này, nếu không có tâm cơ thì thần thiếp đã sớm không còn ở nhân thế. Lương phi nói không sai, Thục phi, Hoàng Hậu, Đức phi, Lệ Phi... Cái chết của các nàng không thể thiếu một tay thần thiếp thêm củi quạt gió..."

Người đang ngồi đột nhiên đứng dậy, một trận gió thổi qua mang theo mùi Long Tiên Hương đặc biệt trên người hắn. Nàng ngửa đầu, nhìn người đang tức giận đến nổi gân xanh, môi mấp máy. Giờ phút này, bàn tay hắn đang giơ cao ở trên cao.

Nàng nhìn hắn, không hề sợ hãi, chỉ chờ bàn tay hắn rơi xuống. Ngay lúc này, không còn gì có thể đau đớn hơn nỗi đau trong lòng nàng.

Tề Diệp động động tay, đột nhiên đập xuốn chiếc bàn, chung trà bị chấn động, nảy lên rồi lăn xuống mặt đất. Xoảng một tiếng, nước trà tung tóe. Nàng cúi đầu nhìn vệt nước đã làm ướt làn váy mình.

Tề Diệp nhìn chằm chằm nàng một hồi, hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo rời đi, bước chân kiên định mà quyết tuyệt.

----------------

Liên hệ với Lãnh Cung

.facebook.com/truyencungdau

.wattpad.com/hoihamdau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui