Cùng Quân Ca

Lâm Lập Hạ sau khi
thấy Hà Tri Thu múa xong thì cười cười, nhìn xem, không phải nàng làm
rất tốt sao. Lúc này nàng đột nhiên phát Mạch Tuệ cùng Trọng Lương, trời ạ, nàng quên khuấy mất bọn họ.

d..iễ.n..đà.nl.êq.u.ý.đô.n

Nàng xoay người thoát ra khỏi đám người, lúc đang chuẩn bị đi ra ngoài lại
bị một nam tử mặc y phục màu xanh dương thẫm chặn lại đường đi.

"Ngộ Không tiểu sư phụ, thật là đã lâu không gặp." Môi mỏng của nam tử hơi
nhếch lên, trên mặt tuấn tú tràn đầy nụ cười, trong mắt lóe lên ánh
sáng.

Lâm Lập Hạ kinh ngạc quên cả nói chuyện, nam tử trước mắt này lại là…

"Không nhớ ta sao?" Lý Triệt vui thích cong khóe môi lên, "‘Ngộ Không’ tiểu sư phụ?"

Lâm Lập Hạ nghe được giọng nói nhạo báng của hắn mới hồi hồn lại, vô tội
nhìn hắn nói, "Công tử, có phải ngươi nhận lầm người hay không?"

Nàng sao có thể thừa nhận mình chính là "Ngộ Không tiểu sư phụ" chứ? Mặc dù
nói như vậy là không đúng, nhưng mà trực giác nói cho nàng biết nếu như
hôm nay cùng nam này dính líu quan hệ, vậy sau này nhất định sẽ có phiền toái, nàng đến bây giờ vẫn không quên vết đao kia. Người nam nhân này
tương đương với phiền toái, phiền toái đó.

Lý Triệt cũng không có đối với lời nói của nàng sinh ra bất kỳ phản ứng nào, vẫn như cũ làm bộ quen biết mở miệng, "Tiểu sư phụ nói đùa rồi,sao ta có thể nhận lầm ân
nhân cứu mạng của mình chứ?"

"Những lời này của công tử không
đúng rồi," Lâm Lập Hạ lập tức phản bác trở lại, "Nếu là ân nhân cứu
mạng, vậy khẳng định là ở lúc sinh mạng công tử bị đe dọa cứu người, khi đó ý chí công tử đều không tỉnh táo, nhớ nhàm bộ dáng của ân nhân cứu
mạng cũng là chuyện bình thường."

Lý Triệt thú vị nhìn nữ tử trước mắt cơ trí hồi kích, "Nhưng vấn đề là ta đối với ân nhân cứu mạng này nhớ rất rõ ràng."

Lâm Lập Hạ mang vẻ mặt áy náy nhìn hắn nói, "Công tử, thật sự xin lỗi, ta
thật sự không phải vị cô nương ngươi muốn tìm, đã nói như vậy rồi, ta đi trước một bước." Nói xong lướt qua bên cạnh hắn muốn rời đi.


Triệt kéo tay của nàng lại, tiếp đến ghé sát vào tai nàng nói, "A, đúng
rồi, ta nhớ, sau tai Ngộ Không tiểu sư phụ có một nốt ruồi son ."

Lâm Lập Hạ trốn về phía sau, cười khan rồi nói, "Rất xin lỗi, ta không có."


"Hả? Thật không có?" Lý Triệt cầm tay của nàng phủ lên phía sau tai của nàng.

Lâm Lập Hạ xấu hổ, dưới tay thật sự có cảm giác nổi lên, nàng trấn định kéo ra cự ly của mình và hắn, thấy vẻ mặt Lý Triệt cười như không cười nàng cảm thấy mình thật sự không giả bộ được.

Nàng vẫn ung dung nhìn hắn mở miệng, "Đúng, ta chính là ‘Ngộ Không tiểu sư phụ, thì sao, ngươi muốn báo ân?"

Lý Triệt thu hồi lại bàn tay bị giật ra, giống như đang nghiêm túc suy tư
nói, "Tiểu sư phụ nói thế, hình như đúng là cần phải làm như vậy nhỉ."

Lâm Lập Hạ rộng lượng xua tay, "Miễn miễn, thi ân bất cầu báo (làm việc
nghĩa không cần báo đáp), cứ coi như bèo nước gặp nhau đi!" Nói xong lại muốn đi.

Thì ra là nàng hỏi hắn có muốn báo ân hay không chính là để nàng nói ra câu "Thi ân bất cầu báo".

Lý Triệt buồn cười bắt được cổ tay của nàng lần nữa, lần này hắn nắm chặt lại, không để nàng tiếp tục có cơ hội tránh ra.

"Tiểu sư phụ, ta sao có thể tri ân không báo."

Lâm Lập Hạ sao lại không biết hắn đang nghĩ cái gì, nàng thử giãy tay ra, "Vị công tử này, không cần."

"Không được." Lý Triệt nghiêm chỉnh nói, "Ân này, phải báo, "

Lâm Lập Hạ bất đắc dĩ nhìn hắn, "Ta nói thật không cần."

Nàng còn muốn nói "Ra cửa nhờ vả bằng hữu, mấy chuyện bé như hạt vừng này ngươi cũng đừng để ở trong lòng" nữa cơ.

Thế nhưng Lý Triệt thật là quá cố chấp, "Ta nói thật muốn."

Lâm Lập Hạ có chút buồn cười nhìn hắn, người này đúng là thú vị, aizzz,
"Thật xin lỗi, ta còn có việc, chuyện này lần sau bàn tiếp."

d..iễ.n..đà.nl.êq.u.ý.đô.n

"Được," Lý Triệt vô cùng dứt khoát đồng ý một tiếng, "Vậy tiểu sư phụ trọ ở khách điếm nào?"

"À?" Ngón tay Lâm Lập Hạ tùy tiện chỉ một phương hướng, "Ta ở Nhạc Phúc
khách điếm bên kia." Quỷ mới biết bên kia có một cái khách điếm gì.

Tâm tình Lý Triệt có thể nói là vui vẻ vô cùng, Ngộ Không tiểu sư phụ này
thật sự một chút cũng không thay đổi mà, lúc gạt người hoàn toàn không
hề không được tự nhiên, mà vẫn bình bình thản thản như cũ, "Vậy ngày mai ta đi tìm ngươi có được không?"


Lâm Lập Hạ cực kỳ sung sướng gật đầu một cái, "Được, cứ quyết định như vậy."

Ngày mai nàng mang mặt nạ da người, cũng không tin hắn tìm đến được.

Lâm Lập Hạ vừa định thu hồi tay của mình, lại bị Lý Triệt đột nhiên kéo cả
người ngã vào trong ngực của hắn, nàng ngẩng đầu lên định quát lớn lại
phát hiện trên mặt Lý Triệt đã đổi thành vẻ mặt nặng nề, không giống như vừa rồi ý cười đầy mặt.

Lâm Lập Hạ cả kinh trong lòng, lúc này
Lý Triệt đưa tay ôm hông nàng nhích sang một bên, nàng cuối cùng cũng
thấy rõ tình huống hiện giờ.

Bảy tám hắc y nhân (người áo đen)
che mặt cầm kiếm vây quanh hai người bọn họ, ánh mắt lạnh lùng. Mà đám
người đã sớm hoảng loạn, bên phía Như Thủy các kia hình như cũng xảy ra
tình trạng tương tự, khắp nơi đều là người đang chạy ra bên ngoài, thỉnh thoảng có người ngã xuống bị những người khác dẫm lên trên, khung cảnh
vô cùng hỗn loạn.

Ánh mắt Lâm Lập Hạ trầm xuống, thích khách? Lại dám hành thích ngay trên đường cái lúc ban ngày ban mặt, rõ ràng là có
mưu đồ từ trước.

Hắc y nhân không để cho bọn họ thời gian suy
nghĩ, lập tức công kích . Lý Triệt ôm Lâm Lập Hạ tránh khỏi kiếm của hắc y nhân, nhưng mà phía sau lập tức lại có người đánh lén, Lý Triệt không kịp tránh, trên cánh tay bị lưỡi kiếm cắt một phát, hắn có chút nhíu
nhíu mày, tiếp tục tránh né.

Mấy người này là người của Diêm Vương các.

Đúng lúc ấy thì lại có mấy hắc y nhân đi tới bên cạnh bọn họ, thân hình mấy
người này hết sức nhanh nhẹn, chống lại mấy hắc y nhân kia.

Lý Triệt hơi thở phào nhẹ nhõm, chỉ là mấy hắc y nhân đến sau này là ai ?

"Ngươi có phải nên buông ta ra trước không?" Lâm Lập Hạ có ý tốt nhắc nhở, hắn mang theo nàng như vậy hành động rất khó khăn.

Lý Triệt mới vừa hiểm hiểm tránh khỏi một kiếm, hắn không nhìn về phía
nàng mà nói, "Ta mà buông ra chẳng phải ngươi liền gặp nguy hiểm?"

Lâm Lập Hạ nhìn tình huống xung quanh một chút, Ặc, hình như là vậy. Vì vậy nàng biết điều ngậm miệng lại, không muốn làm cho hắn phân tâm.

Lý Triệt đánh rơi kiếm trên tay một người, bắt đầu phản thủ tấn lên. Mặc
dù hắc y nhân bị mấy người đến sau kia quấn lấy, nhưng vẫn có hai sát

thủ vây quanh hai người bọn họ.

Đối diện một kiếm đâm tới, thân
thể Lý Triệt nhích sang bên tránh khỏi, Lâm Lập Hạ bị ánh sáng loang
loáng phản quang dọa sợ tim lỡ một nhịp, tình cảnh bây giờ cũng không
phải là trên TV càng không phải là đang diễn kịch, mà là hiện trường
trực tiếp chân chân thật thật, bọn họ chỉ cần sơ ý một chút là xong
ngay!

Bồ.Công.Anh-d..iễ.n..đà.nl.êq.u.ý.đô.n

Lý Triệt liếc
thấy bộ dạng nàng có chút kinh sợ liền cười nhạo báng, chiêu thức trên
tay lại một chút cũng không mơ hồ, "Tiểu sư phụ có phải sợ rồi hay
không?"

Ánh mắt Lâm Lập Hạ chuyên chú nhìn đường kiếm của đối phương, "Dĩ nhiên là sợ."

"Tiểu sư phụ thật đúng là thẳng thắn." Lý Triệt trở tay đâm về phía hắc y
nhân phía trước, bả vai của đối phương bị hắn đâm trúng, trên thân kiếm
dính máu đỏ tươi.

Lâm Lập Hạ nhắm hai mắt lại theo phản xạ, cả
người run rẩy. Lý Triệt thu tay lại đặt trên eo của nàng, nàng ổn định
tinh thần mở mắt, ngẩng đầu lên cảm kích nhìn hắn một cái.

"Cẩn thận bên phải!" Lâm Lập Hạ liếc thấy phía bên phải có người đánh tới vội vàng nhắc nhở một câu.

Lý Triệt nghe vậy lập tức phòng bị nghiêng người đi, đỡ được một kiếm của đối phương, "Tiểu sư phụ giúp ta nhìn một chút."

"Không thành vấn đề." Lâm Lập Hạ rốt cuộc biết mình nên làm những gì rồi, lần
này nàng giúp nhìn những kẻ đánh lén Lý Triệt làm hắn cũng nhẹ nhõm đi
không ít.

Chỉ là hắc y nhân cũng không phải là kẻ dễ đối phó,
thấy bọn họ hợp tác như vậy liền để hai người đặc biệt đối phó Lý Triệt, cũng không giống vừa rồi chợt trái chợt phải.

Chỗ tối Mạch Tuệ yên lặng sốt ruột nhìn bọn họ đánh nhau, mắt lộ ra một chút nóng nảy.

"Nếu lo lắng thì ra giúp nàng đi." Trọng Lương đột nhiên mở miệng nói.

Mạch Tuệ nghe vậy nhìn hắn một cái, "Không cần phải ta ra ngoài."

Chủ tử bảo nàng bảo vệ Lâm Lập Hạ, nhưng mà không tới lúc nàng nguy hiểm
tánh mạng thì không được ta ray. Nàng không thể can thiệp vào quyết định của Lâm Lập Hạ cũng không thể làm trái ý của nàng. Lâm Lập Hạ gặp người nào, gặp phải chuyện gì, tất cả gặp gỡ là do chính nàng quyết định.

"Vậy còn ngươi, tại sao ngươi không ra tay, nàng không phải là chủ tử của ngươi sao." Mạch Tuệ trong lòng có chút nghi ngờ.

"Người nam nhân kia sẽ bảo vệ nàng." Trọng Lương ném ra một câu.


Hắn vừa nhìn công phu mấy người kia cũng biết là do người nào phái tới, mà chuyện của người nọ, hắn không muốn đi can thiệp.

Thật sự là như vậy sao? Mạch Tuệ không nói gì thêm, ngẩng đầu lên tiếp tục xem tình huống của bọn họ.

Lý Triệt bây giờ đã cảm thấy có chút cố hết sức, hai hắc y nhân này thay
nhau ra trận, không cho hắn chút thời gian nghỉ ngơi nào, hắn thở dốc
một hơi, mày rậm nhíu chặt, Hắc Đạt sao còn chưa tới, chẳng lẽ cũng bị
quấn lấy?

Lúc này bên kia đang dây dưa có một người thấy khốn
trạng của bọn họ thì bỏ lại đối thủ của mình chạy tới, giúp bọn hắn công kích hai người kia.

Trong lòng Lý Triệt và Lâm Lập Hạ đồng thời
thở phào nhẹ nhõm, Lý Triệt hướng người nọ gật đầu một cái, hai người
nhích tới gần cùng nhau đối địch.

Lâm Lập Hạ nhìn người áo đen kia, đáy lòng có một loại cảm giác quái dị, người này, người này...

"Cẩn thận!" Lâm Lập Hạ kêu lớn lên, người này căn bản không phải đến giúp
bọn họ, hắn chính là người vừa rồi đâm Lý Triệt một kiếm!

Nhưng
chờ lúc Lâm Lập Hạ kêu lên thì Lý Triệt đã không kịp xoay người, thích
khách sau lưng hắn phản bội không hề báo trước lấy kiếm ra nhắm ngay
ngực phải Lý Triệt đâm tới.

Nguy rồi! Trong đầu Lâm Lập Hạ chợt
lóe ra hai chữ này, đôi tay dùng sức đẩy Lý Triệt một cái, mũi kiếm liền nhắm thẳng vào trước ngực của nàng, lúc này một cục đá không biết từ
nơi nào bắn ra, kiếm bị đánh lệch hướng nhưng vẫn đâm vào bả vai của Lâm Lập Hạ, mũi kiếm đâm vào trong thịt, Lâm Lập Hạ cảm thấy một loại đau
tan lòng nát dạ.

Bồ.Công.Anh-d..iễ.n..đà.nl.êq.u.ý.đô.n

Trên trán Lâm Lập Hạ lập tức đổ mồ hôi lạnh, nàng cắn chặt răng buồn bực thầm nghĩ, nàng thật đúng là lắm tai nạn mà.

Đầu kia mấy hắc y nhân giúp một tay nhìn thấy Lâm Lập Hạ bị ám sát lập tức
chạy tới đối phó với thích khách, mà lúc này nơi xa có một nam tử áo đen mang theo mấy người gian nan xuyên qua đám người gia nhập đánh nhau.

"Vương Gia, người không sao chứ?" Hắc Đạc vừa dẫn dắt đối thủ rời đi vừa hỏi Lý Triệt.

Lý Triệt ôm chặt nữ tử trong ngực nói, "Tốc chiến tốc thắng."

Đôi môi Lâm Lập Hạ đã bắt đầu trắng bệch, nàng vô lực cười cười, tựa như nói giỡn nói, "Ngươi quả nhiên chính là phiền phức."

Nói xong nàng vô lực nhắm hai mắt lại hôn mê bất tỉnh.

Dòng máu đỏ tươi của Lâm Lập Hạ lập tức thấm hết vào cẩm bào xanh mực của
hắn, hắn nhìn nữ tử hôn mê trước ngực, đáy lòng nổi lên một cỗ tức giận, sát khí trong mắt càng thêm cuồn cuộn, hắn âm trầm mở miệng nói, "Lần
này một tên cũng không được để lọt cho ta, giết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận