Cùng Quân Ca

Xe ngựa chạy thong thả mà vững vàng, bên trong xe có ba người, nhưng lại tĩnh lặng không tiếng động.

Lý Triệt cúi đầu nhìn Lâm Lập Hạ trong ngực, hắn tự tay vén sợi tóc bị mồ
hôi thấm ướt trên mặt của nàng lên, mặc cho nàng dịch chuyển thân thể,
điều chỉnh một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ say.

Lý Triệt thấy
thế khóe môi nở nụ cười không tiếng động, tối nay hắn vốn nổi lên ý trêu chọc để cho nàng uống ly rượu kia, nào biết tửu lượng của nàng lại kém
như vậy, mới chỉ uống có một ly mà đã ngủ thành như vậy, nhưng mà lúc
này nàng thực sự ngoan ngoãn.

Lý Triệt nhớ tới ánh mắt Lý Dục
nhìn Lâm Lập Hạ ngày đó thì hơi nhíu mày, chẳng lẽ Tiểu Cửu cũng có hứng thú với nàng? Trong đôi mắt đen của hắn thoáng qua tia sáng, Dịch Tiêm
Chi này hắn nhất định sẽ không buông tay tặng cho Tiểu Cửu, dù sao nơi
ấy vẫn còn một Hà Tri Thu ở đó không phải sao. (Chú thích: Dịch Tiêm Chi = Dịch Giản Chi = Lâm Lập Hạ)

Nghĩ như vậy thì hắn lại càng thêm thu lại hai cánh tay đang ôm Lâm Lập Hạ lại, để cho nàng càng thêm dán
chặt vào lồng ngực của mình.

Lâm Lập Hạ nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng, làm ánh mắt Lý Triệt càng càng ánh thêm ý cười.

Úc nương ngồi đối diện vẫn im lặng không nói rũ mắt xuống che giấu suy nghĩ trong đôi mắt.

Nàng vốn cho là Vương Gia đối với Dịch cô nương này cũng chỉ giống như những nữ tử bình thường khác, thu vào liền thôi, nhưng nhìn tình hình bây
giờ... E rằng bản thân Vương Gia cũng không nhận ra hắn đối với Dịch cô
nương này đã không chỉ là có hứng thú nữa.

Lúc Vương Gia nhìn
Dịch cô nương sẽ không tự chủ tháo xuống vẻ mặt lạnh lẽo thường ngày,

khi nói chuyện mang theo hài hước, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều so
với bình thường, càng không cần phải nói ánh mắt lúc nãy của Vương Gia
nhìn về phía Dịch cô nương... Trên mặt Vương Gia đã bao giờ xuất hiện vẻ mặt cưng chìu như vậy? Cho dù là đối với nàng hay Lam vương phi cũng
chưa từng có... Nhưng bây giờ lại hướng về một cô nương không rõ lai
lịch?

Úc nương không khỏi nắm chặt bàn tay dưới ống tay áo, Vương Gia rõ ràng là đã động lòng với Dịch cô nương này.

Nhiều ngày sống chung nàng cũng cơ bản đã hiểu vì sao Vương Gia đối xử khác
với Dịch cô nương, Dịch cô nương không giống những nữ tử trong khuê
phòng tầm thường nhã nhặn lịch sự, cũng không có nửa điểm nũng nịu ngại
ngùng, nàng nhìn qua thì giống như là một người tuỳ tiện kì thực đối với sự vật quanh mình cũng để ý rất, thái độ đối với vương gia cũng không
hề đặc biệt.

Vương Gia chưa từng thấy nữ tử nào như vậy dĩ nhiên
sẽ cảm thấy mới lạ, nhưng cứ theo đà này, khó bảo đảm sẽ không có một
ngày Vương Gia thực sự lún sâu vào.

Lông mảy nhỏ nhắn của Úc
nương nhíu lại, ngẩng đầu lên nhìn hai người đối diện một cái, trong mắt nam tử mang theo cưng chiều cùng nụ cười nhìn nữ tử trong ngực, mà
gương mặt nữ tử ửng đỏ chìm trong giấc ngủ, cảnh tượng này mặc dù hài
hòa, lại làm cho nàng cảm thấy chói mắt đến không thể chói hơn được nữa.

Xe ngựa rất nhanh trở lại phủ đệ, Lý Triệt thận trọng ôm Lâm Lập Hạ xuống
xe ngựa, bước dài đi về phía gian phòng của Lâm Lập Hạ.

Úc nương ở phía sau bước nhanh hơn muốn đuổi kịp, nhưng dù sao cũng kém một khoảng cách.


Bên trong gian phòng của Lâm Lập Hạ, nha hoàn Mạch Tuệ đang chống cằm ngủ
gật, Lý Triệt ho nhẹ một tiếng, nàng lập tức kinh hãi từ trên ghế nhảy
dựng lên.

"Vương, Vương Gia! Nô tỳ thỉnh an Vương Gia!" Tay nhỏ bé của Mạch Tuệ vỗ vỗ trước ngực của mình chưa hoàn hồn thỉnh an Lý Triệt.

Mắt sáng của Lý Triệt híp một cái, nhỏ giọng khiển trách, "Không thấy tiểu
thư nhà ngươi đang ngủ sao." Nói xong ôm Lâm Lập Hạ đến bên giường, sau
đó lại từ từ thả nàng lên trên giường.

Mạch Tuệ há miệng nhìn Lâm Lập Hạ đang ngủ say, trong mắt mang theo nghi hoặc nhìn Lý Triệt.

Lý Triệt xoay người phân phó với nàng, "Ngươi đi cho người chuẩn bị chén canh giải rượu, tiểu thư nhà ngươi say rượu rồi."

Mạch Tuệ "A" một tiếng vội vàng gật đầu một cái, "Nô tỳ tuân lệnh!" Dứt lời
vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài, lúc ra cửa còn không chú ý đụng phải Úc
nương đang đi vào.

Lý Triệt thấy thế lắc đầu một cái, thật đúng
là một nha đầu lỗ mãng mà. Hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Lập Hạ trên
giường, sau đó ngồi vào bên giường thay nàng đắp chăn mỏng.

Lâm Lập Hạ trở tay kéo chăn xuống, trong lòng lầm bầm nói, thật là, trời đã nóng thì chớ mà người nào còn đi đắp chăn cho nàng.

"Úc nương, nàng cho người chuẩn bị nước nóng." Lý Triệt bị động tác của Lâm Lập Hạ làm bật cười, cũng không quay đầu lại phân phó nói.

Úc nương nhẹ nhàng đáp một tiếng liền lui xuống, bên trong phòng liền chỉ còn lại hai người Lý Triệt và Lâm Lập Hạ.


"Khát quá." Lâm Lập Hạ đột nhiên nhăn mặt lại nói, đôi mắt lại vẫn đóng chặt.

Lý Triệt sững sờ một chút liền cười thành tiếng, hắn đứng dậy đến bên bàn
rót một ly trà, đi tới giường muốn đỡ Lâm Lập Hạ ngồi dậy, thế nhưng hắn lại đột nhiên dừng lại động tác.

Khuôn mặt nữ tử đang ngủ say
trước mắt ngây thơ như đứa bé, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, môi đỏ
mọng mềm mại mê người, Lý Triệt đột nhiên cảm thấy có chút nóng ran,
nhìn lý nước trong tay một chút trong mắt hắn xẹt qua xảo trá, môi mỏng
nhẹ nhàng cong lên.

Lâm Lập Hạ mơ thấy chính mình biến thành một bụi cỏ dại bên đường, mặt trời lên cao lại vẫn không hề sợ mà phát triển.

Nhưng chỗ đó hình như rất lâu rồi chưa có một trận mưa nào, đất đai trở nên
cằn cỗi, ánh mặt trời càng ngày càng nóng bỏng, nàng bắt đầu có chút
không chịu nổi, hy vọng có thể đột nhiên rơi xuống một trận mưa lớn tưới ướt vạn vật.

Sau đó, mưa tới thật.

Nàng nỗ lực đến gần nguồn nước, uống từng ngụm từng ngụm, sợ cảm giác ngọt ngào này chỉ là ảo tưởng của nàng.

Có thể uống no nước thật tốt.

=== ===== =v= trên thực tế... === ======

Lý Triệt ngửa đầu uống một hớp nước trà, cúi người trùm xuống cánh môi
kiều diễm, hắn tinh tế hôn lên môi của nàng, đầu lưỡi từng chút từng
chút cố gắng xâm nhập.

Đôi môi của Lâm Lập Hạ bị nước trà hấp dẫn mà dễ dàng mở ra, Lý Triệt nhắm mắt lại, không cố kỵ gì bắt đầu xâm lược của mình.

Đầu lưỡi dạo chơi khắp ngóc ngách trong môi nàng, hắn dẫn dụ cái lưỡi thơm

tho của nàng cùng nhau quấn quít dây dưa, gắn bó như môi với răng, hết
sức triền miên. Chút nước trà từ khóe miệng chảy xuống làm ướt sợi tóc
của nàng, hắn thoáng khỏi môi của nàng tỉ mỉ liếm gương mặt của nàng,
tiếp đó lại uống thêm một hớp nước diễn lại động tác vừa rồi.

Hồi lâu sau hắn mới lưu luyến không rời rời khỏi môi của nàng, thấy cánh
môi khẽ sưng lên thì hắn vui vẻ cười một tiếng, quả nhiên ngọt ngào như
trong tưởng tượng.

Lý Triệt đứng dậy chuẩn bị cất ly trà, lại
thấy Úc nương đang sững sờ ở cửa nhìn hắn. Mắt hắn hơi trầm xuống mở
miệng hỏi, "Nước nóng đã chuẩn bị xong?"

Lúc này Úc nương mới hồi hồn lại, nhẹ nhàng gật gật đầu, "Vâng."

Lý Triệt nghe vậy quay đầu nhìn nữ tử trên giường một cái sau đó cất bước
đi tới cửa, "Nàng lau giúp nàng ấy, nha đầu Mạch Tuệ tay chân vụng về ."

Úc nương nhìn tấm lưng kia muốn nói gì đó, trong lòng tích tụ không thôi, nhưng cuối cùng lại không mở miệng được.

Úc nương thở dài, xoay người đi đến bên giường, nàng nhìn nữ tử đang ngủ
say không có chút cảnh giác nào mà nắm chặt chiếc khăn trong tay, nữ tử
này, tuyệt đối không thể ở lại bên cạnh vương gia.

Lúc này ngoài
cửa nha hoàn mang nước nóng đi vào, sau đó cửa được đóng chặt lại. Úc
nương vươn tay chuẩn bị cởi y phục của Lâm Lập Hạ ra, lại bất ngờ thấy
được vết tích trước ngực Lâm Lập Hạ.

Đôi mắt Úc nương bỗng dưng trợn to, cái đó là...

Dấu hôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận