Cùng Quân Ca

Lâm Lập Hạ vội vàng hỏi, "Sao Tiểu Vũ lại có thể đột nhiên xảy ra chuyện như vậy được?"

Người nọ lắc đầu một cái, "Chúng ta cũng mới vừa nghe được tin, vốn nên cùng thôn trưởng tới trường tư thục xem một chút , nhưng bộ dáng bây giờ của thôn trưởng..." Hắn nhìn thôn trường trên mặt đất thở dài, "Con trai và con dâu của thôn trưởng năm xưa bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà cùng đi, chỉ để lại một mình tiểu Vũ, thôn trưởng làm cha làm mẹ mà nuôi tiểu Vũ tới lớn, không ngờ đứa bé kia vừa mới trở nên vượt trội hơn người, thì xảy ra chuyện như vậy."

Lâm Lập Hạ nghi ngờ mở miệng, "Tiểu Vũ vừa mới trở nên vượt trội hơn người?"

"Aizzz, " Người nọ lại tiếc hận lắc đầu một cái, "Vốn là mấy ngày nữa trấn trên tổ chức thi Hương rồi, người được chọn trong thôn này của chúng ta chính là tiểu Vũ, đứa bé tiểu Vũ kia ngoại trừ tính khí không được tốt thì những thứ khác đều nổi trội, thật là đáng tiếc."

Lâm Lập Hạ càng nghe càng cảm thấy có cái gì đó không đúng, nàng đè xuống cảm giác khác thường trong lòng hỏi, "Đúng rồi, vị đại ca này, ta là người hôm qua ở nhờ ở nhà của trưởng thôn, ngươi có thấy hai vị nam tử lạ nào không? Bọn họ là bạn của ta."

"Có phải trong hai người kia có một vị công tử tướng mạo rất xinh đẹp không?" Bên cạnh có người chen miệng nói.

Lâm Lập Hạ cười cực kỳ hiền lành, "Đúng, bên ngoài quả thực không tệ." Còn bên trong? Trực tiếp bỏ qua đi.

"Hai người bọn họ à, sau khi nghe được tin về tiểu Vũ thì liền đi đến tư thục rồi."

"Vậy đi đến tư thục thì phải mất bao lâu?" Lâm Lập Hạ nghĩ nghĩ hỏi.

"Ước chừng mất khoảng một khắc đồng hồ, sao vậy, vị công tử này muốn đi sao?" Người nọ tò mò hỏi.

"Ặc, ta muốn đi xem một chút." Lâm Lập Hạ gật đầu, lại nhìn thôn trưởng trên đất một cái, thở dài một cái thật sâu trong lòng, thôn trưởng ông ấy...

"Đã xảy ra chuyện gì?" Một giọng nam nghi ngờ hỏi.

Lâm Lập Hạ nhìn về phía người mới tới, chỉ thấy đối phương là một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, diện mạo đôn hậu, cả người mang một dáng vẻ chững chạc.

"Lộ Viễn à, hôm nay ngươi không đến tư thục sao?" Có người hỏi.


Lộ Viễn gãi gãi đầu, "Thân thể nương ta hôm nay lại không thoải mái, ta không thể làm gì khác hơn là ở nhà chăm sóc. Đúng rồi, thôn trưởng sao vậy?"

Người khác tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn tiếc hận nói, "Lộ Viễn, tiểu Vũ xảy ra chuyện rồi."

Cả người Lộ Viễn chấn động, giọng nói hơi gấp nói, "Tiểu Vũ bị làm sao?"

"Vừa rồi có người trong tư thục chuyển lời tới nói tiểu Vũ... Aizzz, chính ngươi đi xem một chút đi."

Lộ Viễn nghe vậy xoay người muốn chạy ra ngoài, lại bị Lâm Lập Hạ kéo tay lại.

Lâm Lập Hạ trấn an nói, "Vị Lộ công tử này, ta cũng muốn đến tư thục, có thể đi cùng với ngươi hay không?"

Lộ Viễn nhìn nàng nở một nụ cười tái nhợt yếu ớt, "Được."

Lâm Lập Hạ xoay người nói với người bên cạnh, "Lát nữa có nữ quyến của ta dậy, làm phiền đại ca nói cho nàng biết hành tung của ta được không?"

"Được."

Như vậy Lâm Lập Hạ liền đi cùng Lộ Viễn đến tư thục, trên đường Lâm Lập Hạ nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy ngón tay của Lộ Viễn bị băng bó, nàng thuận miệng hỏi một câu, "Tay của Lộ công tử bị thương à?"

Lộ Viễn nhìn ngón tay của mình một chút khẽ cười cười, "Buổi sáng lúc sắc thuốc cho gia mẫu không cẩn thận làm đổ siêu thuốc, lúc nhặt mảnh vỡ thì không cẩn thận bị cứa vào."

Kế tiếp hai người chính là một mảnh trầm mặc, gương mặt Lộ Viễn nặng nề, Lâm Lập Hạ còn lại thì đang âm thầm suy nghĩ sâu xa.

Qua một khắc đồng hồ, tư thục cuối cùng cũng hiện ra ở phía trước, Lộ Viễn không khỏi tăng nhanh bước chân, mà Lâm Lập Hạ cũng chạy bước nhỏ.

Trong sân tư thục tụ tập một nhóm thiếu niên mặc trường sam giống nhau, mấy thiếu niên thỉnh thoảng líu ríu nói gì đó, Lâm Lập Hạ nhìn quanh, cũng không thấy Trọng Lương và Vũ Thiệu.


Lộ Viễn đã sớm tiến lên nói chuyện với nhóm học trò kia, Lâm Lập Hạ nghĩ nghĩ vẫn nên ở lại đây nghe xem bọn họ nói những gì.

"Tiểu Vũ đâu? Đã xảy ra chuyện gì?" Lộ Viễn sốt ruột hỏi một đệ tử.

"Lộ Viễn, sao giờ ngươi mới đến, sáng sớm hôm nay tiểu Vũ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết rồi." Đệ tử Giáp nói.

Lộ Viễn nghe vậy lộ ra vẻ mặt không dám tin, "Sao có thể như vậy? Ta mới một ngày không gặp hắn, bây giờ tiểu Vũ đang ở đâu?"

Đệ tử Ất nói, "Hiện tại thi thể của Tiểu Vũ được tiên sinh an trí ở trong Tây đường rồi, ngươi đi xem một chút đi, a, đúng rồi, Lương Phó cùng Trần Hoa cũng đang ở đó, còn có hai người lạ mặt xứ khác."

"Lương Phó cùng Trần Hoa?" Lộ Viễn nghi ngờ hỏi, "Bọn họ sao lại ở đây?"

"Buổi sáng là Trần Hoa phát hiện ra tiểu Vũ, cho nên tiên sinh tìm hắn hỏi mấy câu. Về phần Lương Phó, ta cũng không biết tại sao tiên sinh lại tìm hắn."

"À, vậy ta đi trước." Lộ Viễn vội vàng tránh ra, Lâm Lập Hạ cũng vội vã đi theo, hai người xứ khác? Đoán chừng chính là Trọng Lương và Vũ Thiệu rồi.

Đến nơi gọi là Tây đường, Lộ Viễn lễ độ gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nói ôn hòa, tiếp đó Lộ Viễn nhẹ nhàng mở cửa cung kính cúi chào người bên trong, "Tiên sinh."

Lâm Lập Hạ thấy tiên sinh kia ước chừng mới chỉ bốn mươi tuổi, diện mạo đoan chính rất có dáng vẻ học thức, mà Trọng Lương và Vũ Thiệu còn lại đang đứng ở bên cạnh hắn, bên cạnh còn có hai học sinh, một người ngẩng đầu thật cao còn một người khác thì lại cúi đầu thật thấp.

Lâm Lập Hạ cảm thấy hơi buồn cười trong lòng, tính tình hai người này vừa nhìn đã biết rồi.

"Lộ Viễn, vị công tử này là?" Tiên sinh thấy Lâm Lập Hạ bên cạnh hỏi.

"A, tiên sinh, đây là Dịch công tử tối hôm qua ngủ lại ở thôn ta." Lộ Viễn giải thích.

Lâm Lập Hạ lễ phép cúi chào vị tiên sinh, "Tiên sinh khỏe."


Tiên sinh gật đầu một cái, "Công tử đi cùng Trọng công tử và Vũ công tử đúng không."

Lâm Lập Hạ cười cười, "Đúng vậy."

Nàng đứng dậy đi tới bên cạnh Trọng Lương và Tô Luân, đưa tay kéo Trọng Lương thấp xuống nhẹ giọng hỏi, "Tại sao hai ngươi lại ở chỗ này?"

Trọng Lương nhìn nàng một cái nói, "Có người kéo ta tới."

Lâm Lập Hạ nghe vậy quay đầu nhìn Tô Luân một cái, Tô Luân lại còn nở một nụ cười phong lưu với nàng, nàng đảo cặp mắt trắng dã, người này thật đúng là thích tham gia náo nhiệt.

"Tiên sinh, tiểu Vũ bây giờ đang ở đâu?" Lộ Viễn hỏi.

Tiên sinh dịch người sang bên cạnh, chỉ thấy trên mặt đất sau lưng hắn có một thân thể bị phủ vải trắng.

Cả người Lộ Viễn mềm nhũn nặng nề ngã ngồi lên mặt đất, "Tiểu Vũ..."

Tiên sinh vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Lộ Viễn, chính ngươi đi xem một chút đi, một lần cuối cùng."

Lộ Viễn gian nan đứng lên run rẩy vén tấm vải trắng lên, thấy một mặt tử sắc của tiểu Vũ thì gào khóc thành tiếng, "Tiểu Vũ!"

Lâm Lập Hạ nghiêng đầu lén nhìn một cái, nội tâm tràn đầy sợ hãi xen lẫn với hưng phấn, nàng cắn răng, cuối cùng tiến lên vỗ vỗ bả vai Lộ Viễn, "Lộ Viễn, bớt đau buồn đi."

Lâm Lập Hạ nhìn về phía tiểu Vũ, lúc mới nhìn nàng không nhịn được dịch chuyển mắt, trên mặt tiểu Vũ có vết máu, trên trán nổi bật một vết thương trí mệnh, máu màu đỏ sậm đã đông lại thành khối, một người ngày hôm qua còn vênh váo tự đắc bây giờ đã trở thành một thi thể không còn sinh khí, chuyện như vậy ai cũng không thể nào tiếp thu được. Đợi nàng quay đầu lại lại phát hiện một chuyện kỳ quái, làm cho nàng tạm thời quên sợ hãi trong lòng.

"Tiên sinh, tiểu Vũ làm sao lại gặp chuyện không may?" Lâm Lập Hạ quay đầu hỏi tiên sinh.

"Nhìn tình huống lúc đó chắc là đã không cẩn thận dẫm vào nước trà trên đất mà bị trượt chân, trên trán vừa khéo đập vào góc bàn.

"Góc bàn?" Lâm Lập Hạ lại càng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, "Nhưng nếu chỉ là góc bàn thì làm sao có thể?"

Tiên sinh thở dài, nhìn thiếu niên ngẩng đầu thật cao một cái, "Mấy ngày trước lúc Trần Hoa và tiểu Vũ đánh nhau thì vừa lúc đập vỡ một khối góc bàn, góc bàn kia trùng hợp trở nên nhọn hoắt, nhưng ai mà ngờ chỉ vì một cái góc bàn nhỏ lại có thể gặp phải chuyện như vậy."


Lâm Lập Hạ lại cúi đầu liếc nhìn tiểu Vũ, cuối cùng ngẩng đầu hỏi vị tiên sinh kia, "Tiên sinh, chỉ sợ cái chết của tiểu Vũ không phải ngoài ý muốn."

Mọi người trong phòng nghe vậy cả người chấn động nhìn về phía Lâm Lập Hạ, Lộ Viễn lại càng lập tức mở miệng hỏi, "Ý của Dịch công tử đây là gì?"

Lâm Lập Hạ nhìn vào ánh mắt của mọi người chỉ chỉ búi tóc của tiểu Vũ, "Các ngươi nhìn đi, tóc của tiểu Vũ."

Tất cả mọi người vây lại cẩn thận nhìn, nhưng lại không ai có thể nhìn ra đến tột cùng là cái gì.

Lâm Lập Hạ thở dài giải thích, "Rõ ràng trên tóc của Tiểu Vũ có vết máu, nhưng các ngươi nhìn mà xem, vết máu của tiểu Vũ là chảy dọc theo sợi tóc đi lên, mà không phải là hỗn loạn không có trật tự."

"Ta vẫn không hiểu ý của Dịch công tử cho lắm." Tiên sinh lắc đầu một cái nói.

"Nếu như là sau khi tiểu Vũ bị thương làm máu dính lên sợi tóc, vết máu kia nhất định phải là từng mảng từng mảng, nhưng mà hiện tại vết máu trên tóc của tiểu Vũ lại phân bố khá đồng đều, vết máu đọng trên tóc có vẻ đặc biệt ngay ngắn."

Lâm Lập Hạ dừng một chút rồi tiếp tục nói, "Nói cách khác, có thể là có người dùng thủ đoạn cứng rắn đập đầu tiểu Vũ vào góc bàn, sau đó lại búi lại tóc cho tiểu Vũ, tạo thành hiện trường giả ngoài ý muốn."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, mà chuyện đầu tiên sau khi lấy lại tinh thần là nhìn về phía tóc của tiểu Vũ.

Quả nhiên.

Trong lòng mọi người cùng hiện lên hai chữ này, Tô Luân hơi nheo mắt nhìn về phía Lâm Lập Hạ.

"Chẳng lẽ tiểu Vũ thật sự là…?" Tiên sinh cũng không xác định.

Lâm Lập Hạ đứng dậy quét mắt liếc nhìn hai học sinh vẫn đang trầm mặc một cái, "Lúc đó ai là người đầu tiên phát hiện ra tiểu Vũ?"

Thiếu niên nãy giờ vẫn ngẩng cao đầu liếc nàng một cái, "Ta."

Lâm Lập Hạ vừa định hỏi hắn thì thiếu niên kia lại gấp gáp nóng nảy mở miệng nói như đinh chém sắt, "Tiểu Vũ không có khả năng bị người khác giết, bởi vì lúc đó cửa bị khóa từ bên trong, cửa sổ cũng đóng chặt, thử hỏi trong căn phòng bị bịt kín như vậy, hung thủ đã vào kiểu gì và ra ngoài thế nào?"

Lâm Lập Hạ cảm thấy hứng thú nhíu mày, vụ án giết người trong phòng kín sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận