Cùng Quân Ca

Nhất thời cả người Lâm Lập Hạ cứng đờ, tại sao Mạc Tử Huyền lại ở chỗ này? Nhưng lập tức nàng liền phản ứng lại, Mạc Tử Huyền này cho tới bây giờ vẫn chưa từng giấu giếm trong nhà mình "Có chút tổ nghiệp", xem ra hắn cũng là công tử nhà vương công quý tộc trong kinh thành.

Chỉ là... Nữ tử bên người hắn là ai ? Có quan hệ gì với hắn?

Nhìn trên gương mặt tuấn tú của hắn tràn đầy tươi cười, có thể so với lúc ở cùng một chỗ với nàng còn dịu dàng hơn nhiều. Trong lòng Lâm Lập Hạ không biết là cảm giác thầm nghĩ.

"Sao vậy? Ngươi biết bọn họ?" Con mắt dài của Lý Dục cẩn thận chú ý phản ứng của nàng, tiếp đó ghé sát vào tai nàng nhẹ giọng hỏi.

Hơi thở ấm áp ướt át làm Lâm Lập Hạ kinh hãi nổi đầy da gà, nàng nhanh chóng phản ứng lại quay đầu đi...

Lâm Lập Hạ vốn bị Lý Dục siết chặt trong ngực, nàng như vậy làm hắn căn bản không kịp né tránh, hắn bị đau bưng kín cằm của mình, mày kiếm nhíu chặt, nữ nhân này sao lại thô lỗ như vậy?

Lúc này Lâm Lập Hạ mới phát hiện mình vừa làm ra cái gì, quay đầu lại thấy khuôn mặt luôn mang theo vẻ tà mị giờ phút này xuất hiện vẻ mặt bị đau, trong lòng lập tức sảng khoái kêu một tiếng tốt.

Lý Dục nguy hiểm liếc nàng một cái, Lâm Lập Hạ vội vàng rụt cổ lại, cảm giác sống lưng có chút lạnh buốt. Nàng cơ trí chỉ chỉ nữ tử phía dưới lại vẫy vẫy tay, ý bảo phía dưới hắn còn có người đấy, muốn tìm nàng tính sổ thì cũng không phải là lúc này đâu, tỉnh táo, tỉnh táo!

Lúc này Lý Dục mới thu hồi ánh mắt tràn đầy áp bách, lại cúi đầu chú ý tới cuộc nói chuyện phía dưới.

Hai người dưới tàng cây vẫn lẳng lặng đứng thẳng như cũ, căn bản không chú ý tới chuyện đã trên cây xảy ra.

"Tứ điện hạ." Cuối cùng nàng kia mở miệng trước, trong giọng của nàng nói khó có được không mang theo xa cách, hình như còn cất giấu một tia thẹn thùng, "Thật là đã rất lâu không gặp rồi."

Lý Huyền hướng nàng khẽ gật đầu, cười yếu ớt trả lời, "Quả thật, gần đây trong phủ ta có chút việc vặt quấn thân, vì vậy mới không qua thăm Doãn Thừa Tướng và tiểu thư được. Doãn Thừa Tướng gần đây có tốt không?"

Nữ tử được gọi là Doãn tiểu thư ngước mắt nhìn hắn một cái trả lời, "Phụ thân gần đây rất tốt."

"Tiểu thư kia đây?" Mạc Tử Huyền màu trà trong con ngươi dạng dịu dàng ánh sáng lộng lẫy nhìn về phía Doãn Vô Song, dịu dàng hỏi.

Trên cây, Lâm Lập Hạ không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, công tử đến tiểu thư đi, hai người này không cảm thấy phát ngấy à. Chỉ là...

Tứ điện hạ? Mạc Tử Huyền là Tứ hoàng tử? Chính là Tứ hoàng tử hoàn mỹ không một khuyết điểm trong mắt người đời?

Lâm Lập Hạ buông hai mắt xuống, hoàng tử? Lại là một hoàng tử? Vì cái gì nàng lại cứ có dính dáng đến mấy người trong hoàn gia?

Bên tai truyền đến một tiếng cực kỳ nhẹ, Lâm Lập Hạ nghiêng đầu nhìn Lý Dục một chút, lại phát hiện hắn đang mang một vẻ mặt thú vị nhìn hai người phía dưới.

Lâm Lập Hạ theo tầm mắt của hắn nhìn xuống, lại vừa lúc thấy Lý Huyền đang thân mật gỡ hoa quế trên tóc của Doãn tiểu thư xuống, hai má mềm của Doãn tiểu thư thì hơi ửng hồng. Lập tức có một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong lòng nàng, thì ra Mạc Tử Huyền này cũng là một người phàm tục.


Tình nhân? Nàng ngược lại nhìn ra Doãn tiểu thư này có tình ý với Mạc Tử Huyền, nhưng nhìn bộ dáng kia của Mạc Tử Huyền lại đáng làm người hoài nghi.

Từ cuộc nói chuyện của bọn họ có thể biết Doãn tiểu thư này là nhi nữ của Thừa Tướng, hoàng tử cùng nhi nữ của Thừa Tướng? Trước không nói đến cái gì mà yêu thật lòng hay không, dùng đầu ngón tay mà còn là ngón tay út cũng có thể đoán được trong lòng Mạc Tử Huyền đang nghĩ cái gì.

Hắn còn làm động tác mập mờ như vậy, không phải là cố ý quyến rũ Doãn tiểu thư này thì là cái gì đây?

Trong lòng tức giận bất bình, Lâm Lập Hạ lại lập tức bị sự tức giận bất bình của chính mình dọa sợ.

Tại sao nàng lại phải tức giận bất bình? Vì cái cô Doãn tiểu thư kia? Hay là, hay là vì tức giận với Mạc Tử Huyền?

Lâm Lập Hạ vội vàng lắc đầu, muốn hất hết tất cả suy nghĩ lung tung trong đầu ra ngoài.

Mạc Tử Huyền, không, là Tứ hoàng tử, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, không hề có một chut quan hệ gì với nàng.

Ừ, đúng, không hề có một chút quan hệ.

Lâm Lập Hạ kéo kéo môi cười cười, trong tươi cười lại có một tia không được tự nhiên.

Hai người dưới tàng cây yên lặng một hồi, nhưng trong không khí lại tràn ngập hơi thở mập mờ.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Dục hiện lên ý cười, xem ra Doãn Vô Song đã trông xuống rễ cây tình yêu với Tứ ca, nhưng Tứ ca lại không biết, Doãn Vô Song này căn bản không phải là Tử Thần chi nữ.

Lý Dục thu chặt đôi tay đang ôm Lâm Lập Hạ, Tử Thần chi nữ chân chính... Giờ phút này, đang ở trong ngực hắn.

Lâm Lập Hạ bị Lý Dục siết chặt có chút hít thở không thông, nàng quay đầu lại căm tức nhìn Lý Dục một cái, căn bản quên mất phải sợ hắn.

Lý Dục có chút kinh ngạc, tiện tay giải huyệt đạo lại nhích tới gần bên tai của nàng nói lần nữa, "Ngươi hi vọng bây giờ ta dẫn ngươi đi xuống sao?"

Lâm Lập Hạ nghiêng đầu kéo dài khoảng cách giữa hai người, lạnh lùng nói, "Tùy ngươi."

Trong con ngươi của Lý Dục thoáng qua nghi ngờ, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy tung tích, hắn cảm thấy hứng thú nhếch môi khiếu khích, "Kkhông phải ngươi sợ ta sao?"

Lâm Lập Hạ nghe vậy nhỏ giọng cười nhạo, "Ta càng sợ Cửu hoàng tử thì càng dũng cảm, không phải sao?"

Cái này gọi là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.


Nếu không phải giờ phút này hai người đang núp trên cây, Lý Dục thật sự muốn cười to khích lệ Lâm Lập Hạ một phen, thật là một người có dũng khí mà.

Món đồ chơi như vậy cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải.

Lâm Lập Hạ không để ý tới phản ứng của Lý Dục nữa, tiếp tục nhìn hai người dưới tàng cây.

Động tác vừa rồi của Lý Huyền làm nhịp tim của Doãn Vô Song lỡ vài nhịp, tính tình bình thường tỉnh táo giờ phút này cũng không nhịn được mà trở nên rối loạn. Nàng thầm mắng bản thân một tiếng không có tiền đồ, tiếp đó ổn định tâm tình của mình mở miệng nói với Lý Huyền, "Lần này Tứ hoàng tử tới Thu yến có nhìn trúng tiểu thư nào không?"

Lời này vừa nói ra thì Doãn Vô Song mới ý thức được mình nói cái gì, lập tức hối hận không thôi. Hỏi lời này thật sự là, thật sự là...

Lý Huyền hơi sững sờ, ngay sau đó cười nhạt nói, "Không có."

Doãn Vô Song nghe vậy vừa cảm thấy may mắn vì Lý Huyền không trách cứ nàng thất lễ nhưng trong lòng cũng mất mác không thôi, không có sao?

"Năm nay Doãn tiểu thư cũng đã 16 rồi, có vừa ý với công tử nào không?" Lý Huyền cười yếu ớt hỏi.

Giọng nói của Doãn Vô Song lạnh lùng, "Không có."

Lý Huyền tựa như không hề phát hiện lại nói, "Không biết công tử nhà nào mới có thể lọt vào mắt tiểu thư."

Doãn Vô Song vốn bị lời nói của hắn làm lòng tự ái có chút tổn thương, "Về sau sẽ biết thôi."

Doãn Vô Song vừa nói ra những lời này, Lâm Lập Hạ trên cây lại chỉ cảm thấy buồn cười không dứt. Thật sự không ưa được phương thức đánh thái cực này của cổ nhân.

Nơi xa hình như có người cao giọng kêu lên, Lý Huyền hướng Doãn Vô Song gật gật đầu, "Doãn tiểu thư, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta trở về thôi."

Doãn Vô Song khẽ gật đầu một cái, hai người liền cùng nhau rời đi.

Sau khi bóng dáng của hai người rời đi rất xa thì Lý Dục mới ôm Lâm Lập Hạ nhảy xuống. Vừa xuống mặt đất, Lâm Lập Hạ liền nhanh chóng cách xa Lý Dục, giống như hắn là mầm bệnh độc hại gì vậy.

Lý Dục cũng không tức giận, chỉ là lười nhác dựa vào cây hoa quế nhìn nàng không nói lời nào.

Lâm Lập Hạ bị hắn nhìn thì cả người không thoải mái, nhưng vẫn kiên trì chống lại tầm mắt của hắn,

Hai người đều không nói chuyện, tiếp đó đột nhiên Lý Dục nói một câu, "Rất tốt."


Lý Dục cười khuynh quốc khuynh thành, nụ cười làm đáy lòng Lâm Lập Hạ nổi lên một dự cảm xấu, chẳng lẽ, chẳng lẽ vừa rồi nàng lại làm trò tiểu khiển của hắn rồi hả?

Người này rõ là... TMD* biến thái!

*TMD = Con mẹ nó

Lâm Lập Hạ hung hắng mắng chửi trong lòng.

"Có phải bây giờ trong lòng ngươi đang mắng ta đúng không?" Lý Dục nhíu mày hỏi.

Lâm Lập Hạ chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu một cái, "Không có."

"Không?" Lý Dục nhẹ giọng lặp lại, "Thật sự không có?"

"Không có." Mỗ nào đó nói như chém đinh chặt sắt (như đinh đóng cột).

"Không có à..." Lý Dục phủi phủi cánh hoa trên áo, "Không có thì tốt rồi. Vậy ta không quấy rầy hứng thú ngắm hoa của Lâm tiểu thư nữa, đi trước một bước."

Lâm Lập Hạ thật sự phẫn nộ vô cùng, hướng về phía bóng lưng Lý Dục dần đi xa ngây thơ giơ ngón tay giữa lên. Nào biết Lý Dục đúng lúc quay người lại nhìn thấy cảnh này.

Lâm Lập Hạ vội vàng thu tay về làm như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng tự an ủi mình, không sao không sao, chẳng lẽ cổ nhân này còn biết giơ ngón giữa là có ý gì hay sao?

Lâm Lập Hạ không thấy sau lưng Lý Dục khó có được lộ ra một nụ cười không có tạp chất, ngây thơ giống như đứa trẻ lấy được món đồ chơi mình yêu thích.

Sau khi Lý Dục đi Lâm Lập Hạ trở lại dưới tàng cây ngồi xuống, gió thu thổi qua, đột nhiên nàng cảm thấy có chút thương cảm.

Nàng chỉ muốn đơn giản trải qua cuộc sống cổ đại của mình, nhưng tại sao nàng cảm thấy khôngbiết từ lúc nào mình bị kéo vào trong một vòng nước xoáy?

Nàng cố gắng muốn chạy trốn khoi cái vòng nước xoáy đó, nhưng hình như bất kể nàng làm cái gì cũng phí công vô ích.

Những người nàng gặp, Mạch Tuệ đáng yêu, Trọng Lương chững chạc, Bát vương gia bá đạo, Tứ hoàng tử dịu dàng, Cửu hoàng tử tà mị.

Giữa bọn họ hình như có một sợi dây liên két nào đó, nhưng nàng lại không nghĩ ra đầu mối.

Cuộc sống phức tạp như vậy không thích hợp với nàng, không hề thích hợp chút nào.

Nàng muốn núi ở cao hoàng đế ở xa, muốn tùy tính mà yên ổn, muốn thoát khỏi Kinh Thành.

Nhưng nếu như cuối cùng không thể thì sao?

Lâm Lập Hạ thu tay lại, giương mắt kiên định nhìn về phía không trung.


Nếu như quả thật không thể trốn tránh, vậy thì đối mặt thôi. Nàng cũng không tin mình thật sự cái gì cũng làm không xong, cuộc sống của nàng, phải do chính nàng nắm giữ, không phải sao?

Đứng dậy phủi phủi cánh hoa trên người, Lâm Lập Hạ vỗ trán của mình một cái tự nói với mình, cuộc chiến ngày hôm nay hiện tại mới chỉ bắt đầu.

* * *

Hiện tại trong Tây viên đã rất náo nhiệt, các công tử trẻ tuổi tiêu sái cùng các tiểu thư xinh đẹp đều tự nhập tọa, thân thiết nhẹ giọng trò chuyện với nhau.

"Các ngươi nhìn các ngươi nhìn, Tứ hoàng tử đến rồi!" Một nữ tử hưng phấn nhỏ giọng kêu lên.

Nghe vậy mấy nữ nhân bên cạnh đều nhất tề nhìn về phía hai người đang đi tới, "Bên cạnh Tứ hoàng tử là Doãn tiểu thư sao?"

"Aizzz, Đúng vậy đấy, ta nghe phụ thân nói Doãn tiểu thư vô cùng có khả năng trở thành Tứ hoàng tử phi đấy, dù sao cha người ta cũng là Thừa Tướng mà." Một người mang theo chút ghen tỵ nói.

"Chỉ là Tứ hoàng tử và Doãn tiểu thư này trông cũng thật xứng đôi vô cùng, ngươi cũng đừng không cam lòng." Người còn lại nói, "Cửu hoàng tử không phải vẫn chưa đón dâu sao?"

Nữ tử vừa dứt lời, bóng dáng của Lý Dục liền xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người. Lý Dục một thân hoa phục màu đen kết hợp với tuyệt mỹ gương mặt, quả nhiên là phong hoa tuyệt đại.

"Dáng dấp của Cửu hoàng tử thật đúng là đẹp." Một người nhìn Lý Dục mê muội nói.

Người bên cạnh lập tức đẩy nàng một cái, "Ngươi cẩn thận một chút, mặc dù Cửu hoàng tử đẹp, nhưng mà rất khó để cân nhắc. Vẫn là Tứ hoàng tử tốt."

Người nọ bĩu môi, "Ta chính là thích Cửu hoàng tử."

"Ta nói, các ngươi đừng tranh cãi nữa, xem một chút ai tới kia?" Một thiếu nữ đột nhiên cười nói, trong nụ cười tràn đầy hả hê.

Mấy nữ tử lập tức nhìn về phía nữ tử mặc y phục màu xanh dương nhạt đang đi đến.

"Lâm đại tiểu thư à, nàng cũng tới sao." Có người châm chọc nói.

"Này, ta nói, lần này nàng lại muốn đến quyến rũ người nào? Tứ hoàng tử?"

"Hừ, cũng không cân nhắc suy nghĩ đến bản lĩnh của bản thân một chút, chỉ bằng cái giày rách như nàng sao?" Còn trông cậy Tứ hoàng tử có thể coi trọng nàng?

"Các ngươi im miệng cho ta." Nữ tử cầm đầu trong đám người nói, "Xem một chút Lâm Lập Hạ này ngồi ở chỗ nào?"

Lúc này Lâm Lập Hạ đi theo cung nữ dẫn đường, nhìn thấy chỗ ngồi của mình thì đen mặt.

Là ai cố ý chơi nàng như vậy?

Thì ra, chỗ ngồi của Lâm Lập Hạ đột nhiên lại ở giữa Tứ hoàng tử và Cửu hoàng tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận