CHƯƠNG 15: Giãi bày nỗi lòng
Chu Trăn đứng lên, nhìn bộ dạng quần áo không ngay ngắn, khí tức hổn hển của nàng. Ý cười dần dần biến mất, thay vào đó là nét bi thương, mất mát trong đáy mắt. Gợn vô ba khẽ động trong đôi con ngươi đẹp như mặc ngọc của hắn, phảng phất nét u sầu.
Nàng cảm thấy rõ ràng ánh nhìn chằm chằm của hắn ghim trên người mình, hơi run rẩy, đang định ngẩng lên đối mặt với hắn thì hắn đột nhiên nhẹ giọng nói: “Uyển Uyển,” hắn dừng lại một chút, “Trong lòng nàng đã từng có ta?”
Ngữ khí của hắn khi nói câu này cực kì thấp, đến mức cơ hồ nghe không rõ, Uyển Uyển ngẩn ra một lúc mới nghe hiểu, nghi ngờ ngước lên.
Hẳn là cái gì không có được mới thấy đáng trân trọng, lúc trước người muốn cưới Đoàn Nghi Thuần là hắn, bây giờ lại hỏi nàng trong lòng có hắn hay không. Thật buồn cười.
Nàng bỏ đi, đi một mạch hẳn năm năm, thời gian ấy hắn đã khi nào đi tìm nàng chưa?
Bờ môi Uyển Uyển nhếch lên một nụ cười mỉa mai, làn da trắng ngần như đóa lê tháng ba của nàng vẫn hơi phiếm hồng, sau cơn hoan ái, mồ hôi rịn trên trán nàng, khiến mấy lọn tóc mai lòa xòa dán lên cái trán trơn bóng loáng, vốn là một bức tranh giai nhân xinh đẹp tựa hoa sen đọng sương mai, nhưng bởi ý cười này quang cảnh tuyệt đẹp ấy lại mang theo hàm ý công kích đâm thẳng vào mắt người đối diện.
“Vương gia cần gì phải nói ra mấy lời này. Ngày trước người muốn cưới Cửu tiểu thư Đoàn gia không phải người hay sao? Nếu vương gia muốn hỏi trong lòng ta từng có người hay không, vậy thì ta liền nói người hay: CHƯA TỪNG. Mà cho dù là từng có chăng nữa, thì sớm cũng đã không còn nữa rồi. Hiện tại ta đã không còn là Thẩm Uyển ngốc nghếch năm đó của Tầm Phương Các nữa, mong người cũng đừng lãng phí thời gian với ta là gì.” Nàng cúi đầu xuống, khoan thai chỉnh lại quần áo, hắn không rõ biểu cảm trên mặt nàng lúc này, nhưng lại thấy rất rõ, đôi tay nhỏ bé dưới ống tay áo không ngừng phát run.
“Nàng nói dối.” Hắn bắt lấy cổ tay nàng, đem nàng kéo đến trước mặt.
Chu Trăn hắn thân là hoàng tộc, lại là bào đệ của hoàng đế, sinh ra đã là một thiên chi, kiều tử, muốn gió được gió, muốn trăng được trăng. Vậy mà dù là 5 năm trước hay năm năm sau đều chịu thua thiệt trước nàng.
“Cái này quan trọng sang?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, “Ta thay đổi rồi.”
Đúng nàng thay đổi rồi. Gan cũng lớn lên, đã không còn sợ hắn nữa, trở nên nhanh mồm nhanh miệng, cũng học được cách dùng miệng lưỡi khiến người khác đau lòng, nói hắn đến độ không phản bác lại được.
“Có lẽ trong lòng vương gia chưa từng có ta, những cảm xúc trước đó biết đâu cũng chỉ là ảo giác mà thôi? Nếu nói vương gia nói yêu ta, ta khẳng định không tin. Bây giờ người cố chấp như vậy, có lẽ cũng chỉ vì tiếc nuối thứ không có được khi đó, nên không cam lòng mà thôi.” Nàng nói hùng hổ dọa người, khiến hắn á khẩu không nói lại được gì.
Hắn những cảm xúc mình dành cho nàng không phải ảo giác, càng không phải hắn tiếc nuối thứ không có được nên cố chấp giành lấy.
Chu Trăn hắn, dạng nữ nhân nào mà chưa thấy qua? Nếu là ảo giác chắc chắn sẽ không một mực đau đáu nhớ thương nàng lâu như vậy. Càng không thể là nói là do không cam lòng, nữ nhân quanh hắn, người khéo léo biết đón ý nói chuyện không ít, nhưng chỉ có nàng gặp qua một lần liền khiến hắn không thể nào quên được. Ước chừng từ cái đêm lạnh giá kia, hắn chật vật, quạnh quẽ, nàng vừa hay an ủi trái tim lạnh lẽo, cô đơn khi ấy, từ ấy hắn cứ như trúng tà, luân hãm trong ôn nhu của nàng không cách nào thoát ra được, hệt như một kẻ rơi vào vũng bùn lầy, càng giãy dụa càng lún xuống.
Nhưng nàng lại không chịu hiểu. Ngày ấy khi hắn khải hoàn trở về, mọi thứ đều còn đây, chỉ có nàng là biến mất. Nàng đã đi, chạy theo một nam nhân khác, vậy mà bây giờ còn dám lớn tiếng chất vấn hắn. Năm năm, hắn không phải không muốn tìm nàng, chỉ là thời khắc Dương Tử Vân nói những lời đó, như cảnh tỉnh hẳn, lại như một lưỡi đao đâm thẳng vào tim hắn, loang lổ máu, hắn từng hận, thật hận nàng, nhưng vào thời điểm nàng thanh tú động lòng người xuất hiện trước mặt hắn, mọi lý trí, mọi sự cứng rắn, cay nghiệt đều bị hình bóng hắn hằng nhung nhớ ấy thiêu cháy. Tâm tư chôn sâu dưới đáy lòng hắn, như hạt giống nhỏ, gặp mưa xuân, mạnh mẽ đâm chồi, xuyên qua tầng tầng, lớp lớp hận thù, phá tan mọi khúc mắc, đau khổ, giận hờn giữa hắn và nàng, mạnh mẽ lớn lên.
Chu Trăn từ nhỏ đến lớn, chưa từng có thứ gì hắn muốn mà không có được, cho dù trong lòng nàng đã có người khác thì sao, hắn đoạt lại là được.
“Ta đã mua một tòa nhà ở phía Tây Nam thành, hôm nay ta sẽ rời đi.” Uyển Uyển nhìn đi chỗ khác, lắc lắc cánh tay đang bị hắn nắm chặt, “Người thả ta ra đi.”
“Nàng dám.” Chu Trăn nắm tay nàng càng chặt, híp mắt nhìn nàng, “Tiên sinh đây là chê Vĩnh Lạc vương phủ chiêu đãi không được chu đáo.”
“Nàng nghĩ rằng mình thật sự có thể trở thành họa sĩ của Vũ Anh Điện. Nàng là nữ nhi? Nếu chuyện này bị phát giác thì chính là tội khi quân.” Hắn đổi giọng mềm mỏng. “Bản vương đã sớm nói rồi, tiên sinh nếu muốn sống yên ổn ở Tử Cấm Thành này, thì nên biết điều nịnh nọt ta. Hôm nay nếu Uyển Uyển khăng khăng muốn đi, đừng nói là Tử Cấm Thành, ngay cả Bắc Kinh này cũng không còn chỗ cho nàng dung thân. Trong quốc thổ này bản vương muốn một người là điều dễ dàng như uống một chén trà, tiên sinh nên biết điều một chút, nếu không có thể đổi vào đại lao ở vài ngày, trong ngục có hàng ngàn, hàng vạn hình phạt, nhục hình dành cho những kẻ không thức thời, tiên sinh có muốn thử xem không?”
Chu Trăn trầm giọng cảnh cáo nàng. Uyển Uyển nghe xong quả thật có chút sợ hãi, nhưng cũng không khỏi oán thầm: “Địa lao là nơi nào chứ? Có phải ai muốn vào là có thể vào đâu? Tên Chu Trăn này vì đe dọa nàng lại có thể phô trương thanh thế lớn đến thế. Hừ.”
“Đã nghĩ kĩ chưa?” Hắn nhìn nàng, nữ tử cứng đầu này vẫn không thèm trả lời hắn.
Chu Trăn cậy mạnh, lại ngang ngược, quả thật nếu lấy cứng chọi cứng thì không được, nếu cứ dùng phương pháp căng thẳng đối đầu thì quả thật nàng sống ở BẮc Kinh chẳng có ngày nào được yên ổn, bèn hòa hoãn nói: “Vương gia hà tất phải như vậy? Buông tha ta không được hay sao?”
“Ta không những muốn buông tha nàng, còn muốn buông tha chính bản thân ta đây này.” Chu Trăn quay đầu nói thầm, Uyển Uyển không nghe rõ hắn đang nói gì.
“Vương gia muốn ta chết vốn là một chuyện dễ dàng, chỉ cần một câu nói của ngài, không những cái mạng này, mà cả họ hàng thân thích của ta cũng mất mạng, nhưng việc gì ngài phải tính toán với ta như vậy? Chỉ tổ tổn hại thanh danh của ngài, thật sự không đáng…” Nói được một nửa, nàng ngừng lại, không biết nên nói tiếp như thế nào. Nếu bảo trong tim nàng không có ý, thì hẳn là lừa mình dối người, nhưng người như y nàng yêu không nổi, cũng không thể yêu. Nàng không có chỗ nào có thể so được với Nghi Thuần, mà hiện tại hắn thích cùng lắm cũng chỉ là dáng vẻ của nàng, nếu nàng lại ngã trên cùng một chỗ hệt như 5 năm trước không phải rất tức cười hay sao.
Nàng thở dài, rút tay quay đầu muốn đi, Chu Trăn lại dùng lực, đem nàng kéo vào lồng ngực, vùi đầu vào cổ nàng, giọng buồn buồn, như đang tự nhủ, nhỏ đến nỗi khiến nàng cố gắng lắm mới nghe rõ: “Uyển Uyển… đừng đi.”
Hắn lại khiến nàng rơi lệ, lời này lại có bao nhiêu thật lòng, bao nhiêu chỉ là hư tình giả ý. Thật không công bằng, nàng mãi mới chật vật xây xong bức tường thành khóa trái tim ngốc nghếch chỉ luôn hướng về hắn lại, vậy mà giờ chỉ bởi mấy lời không rõ thực hư này, mà lần nữa sụp đổ tan tành.
“Uyển Uyển, là bản vương không tốt…” Hắn nhẹ nhàng nói bên tai nàng.
Năm năm, thế nào có thể chỉ vì một câu nói “không tốt” mà bù đắp được? Năm năm là biết bao đêm thao thức, là những khi màn đêm buông xuống, lạnh lẽo, là những cái nấc lên nghẹn ngào trong câm lặng, là những ngày dài cô đơn, là giây phút đau đến nhói lòng, là những hàng nước mắt cứ âm thầm rơi xuống không biết bao lần khi nhớ về hắn. Nếu hắn thật sự để nàng trong tim, tại sao không đi tìm nàng, nếu hắn muốn tìm người nào, há lại không thể, những rõ ràng hắn không làm, bây giờ chỉ một câu không tốt, liền muốn xóa bỏ những đau khổ, ấm ức của nàng suốt 5 năm.
Nàng gỡ vòng tay đang siết lấy nàng thật chặt của Chu Trăn ra, “Ta không đi. Chờ đến khi hoàn thành bức họa Thánh thượng muốn ta sẽ từ quan… Khi đó thỉnh cầu Vương gia đừng quấy rầy ta nữa.”
Chu Trăn nghe nàng nói vậy, trong lòng cực kì khó chịu, hắn đã xuống nước nói xin lỗi nàng, hắn đã cố gắng níu kéo nàng lại, cũng đã giải thích, nhưng nàng vẫn kiên quyết muốn rạch ròi với hắn. Cảm giác bất lực trào lên trong lòng hắn, Chu Trăn chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến thế, hắn hít một hơi, buông nàng ra, không nói một lời.