Chương 22: Sớm chiều
Tác phong làm việc của Vĩnh Lạc vương xưa nay nhanh gọn, ngày hôm sau đã mang Uyển Uyển đến Dưỡng Tâm điện diện thánh, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt người khác.
Hôm nay Uyển Uyển mặc nữ trang. Hoàng đế ngồi trên cũng hoang mang theo, không phân biệt được rõ ràng nam và nữ nữa.
Chu Trăn giải thích một phen ngài mới lên tiếng: “Hồ đồ.”
Không nói đến Thái hậu, từ triều thần cho tới thái giám, ai cũng đều xem Thẩm Tử Vãn là nam nhân, sao đột nhiên lại biến thành nữ được. Hoàng đế cũng khó xử, ngài đường đường là Gia Hòa đế, là người đứng đầu một nước mà lại không phân biệt được nam với nữ ư?
Chu Trăn cười: “Hoàng huynh cứ đẩy hết lên đầu đệ là được, đám người kia thích nghị luận gì thì cứ kệ bọn họ, có ai không biết xưa nay đệ luôn hoang đường như thế chứ”
Hoàng đế thấy hơi đau đầu, “Vậy bên mẫu hậu phải nói thế nào?”
“Đệ đã độc thân lâu vậy rồi. Cưới vợ sinh con càng sớm càng tốt chứ sao?”
Hoàng đế ngẫm lại cũng thấy có lý, suy xét một hồi, liếc qua Chu Trăn rồi nói: “Thẩm đại nhân vẫn nên tiếp tục đến Vũ Anh điện nhậm chức đi, bức tranh chúc mừng của trẫm còn chưa xong đâu.”
Uyển Uyển sững sờ, lập tức hành lễ tạ ơn, đến Ti Lễ giám nhận trang phục nữ quan.
Tiền trảm hậu tấu, sau khi Chu Trăn lấy được ý chỉ mới qua Từ Ninh cung. Thái hậu cũng kinh ngạc, hắn vẫn như cũ chọc vui bà vài câu, Thái hậu coi như giải quyết xong. Năm đó đến thánh chỉ hắn còn dám sửa, chuyện bây giờ lại càng đơn giản.
Coi như đã có chứng minh thân phận, nhưng vẫn chỉ là một nữ quan, Thái hậu ngẫm lại vẫn thấy phẩm vị như thế làm vương phi chưa đủ.
Chu Trăn nói: “Trong tay con nắm binh quyền mà lại kết thân với một thông gia quyền thế ngập trời, mẫu hậu xem hoàng huynh sẽ nghĩ thế nào? Triều thần lại có cớ nói nhi thần tâm tư Tư Mã Chiêu."
Thái hậu cũng hết cách, bảo Chu Trăn dẫn Uyển Uyển đến cho bà gặp một lần.
Cứ như vậy, chuyện Vĩnh Lạc vương cầu hôn một nữ quan lan ra khắp kinh thành, có người truyền ra nữ nhân này là người cũ của vương gia, thành ra người ta tán dương Vĩnh Lạc vương si tình.
Đoạn giai thoại này cuối cùng cũng truyền tới Triệu phủ. Triệu Văn Quyên đến vương phủ tìm Uyển Uyển. Dù sao ván cờ này Chu Trăn cũng là người thắng, mà người thắng đương nhiên phải hào phóng, hắn đồng ý, nhưng đưa ra điều kiện là phải gặp ở vương phủ.
Triệu Văn Quyên theo tiểu thái giám đi vào vương phủ. Uyển Uyển trông thấy hắn thì cảm thấy hơi xấu hổ.
Ban đầu khi biết tin, Triệu Văn Quyên cũng rất kinh ngạc, nhưng sau đó cũng nghĩ thông.
Y đứng trong bóng râm, một thân bạch y, vóc người cao ráo, nhưng không hiểu sao lại như bị bao quanh bởi muộn phiền.
Nhưng chỉ là trong một khoảnh khắc, nháy mắt y đã khôi phục lại trạng thái thường ngày, lại là chàng công tử văn nhã. Y cười ôn hòa, nói quả nhiên: “Định lúc nào?”
“Tiết Khất Xảo.” Nàng cười như hoa, nhỏ giọng hỏi hắn, “Sư huynh sẽ tới chứ?”
Y nói sẽ, rồi xoa đầu nàng, hệt như trước kia.
Chung quy là chậm một bước, mà có lẽ cũng không phải một bước, là hai năm.
Tính tình Triệu Văn Quyên xưa nay xuề xùa, không quá so đo. Dù sao ván đã đóng thuyền, buồn cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng dứt khoát buông tay.
Khất Xảo hôm ấy, mười dặm hồng trang, chiêng trống rợp trời, đúng là khí chất hoàng gia.
Chu Trăn không yên lòng tiếp khách, trong lòng nghĩ gì đều treo hết trên mặt. Bát vương gia cụng chén với hắn, trêu, “Thất ca đã không đợi được nữa rồi, hay là chúng ta tha cho huynh ấy đi.”
Cả đám cười phụ họa theo, hắn nghe vậy lập tức đặt chén rượu xuống, “Bát đệ đùng là người từng trải. Hôm nay có điểm nào tiếp đãi không chu đáo, mong các vị lượng thứ cho.”
Bát vương cũng không so đo: “Thất ca đi mau thôi, đám chúng đệ thì quan trọng gì, đừng để tẩu tử chờ lâu.”
Lúc này hắn mới tiến vào phòng tân hôn.
Tấm khăn đỏ che mất khuôn mặt nàng, hắn vội vàng xốc lên hôn.
“Vương gia,” nàng dời môi rồi ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn thì thầm, “Bức họa Ba Sơn kia, vẽ vì chàng, lúc ấy chàng nói thiếp nghe về cảnh sắc biên cương, thiếp vẫn nhớ rõ.”
Yêu chàng từ lúc nào? Có lẽ chính là lúc nghe chàng nói về đại mạc Cô Yên, về mưa đêm chốn núi, giọng điệu tràn ngập hào hùng đó. Lại có lẽ vào hội xuân kinh thành, chàng vô tình quan tâm. Nếu không sao có thể khiến nàng nhớ thương suốt năm năm? Nàng từng tưởng chúng chỉ còn là vết thương, đang dần kết vảy, thỉnh thoảng sẽ ngứa thôi.
Hắn nâng khuôn mặt nàng lên, nụ hôn thật dịu nhẹ, nói: “Ngày mai từ quan đi, sớm sinh cho ta một đứa con.”
Nàng nói: “Vương gia kể thiếp nghe một chút về mưa Ba Sơn đi.”
Hắn không để ý lắm: “Có gì đáng nói đâu chứ.” Đặt nàng dưới thân thể hắn.
Ngoài cửa sổ, ve mùa hạ vẫn tiếp tục hoan ca, trong phòng lại là xuân tình dào dạt.
Cả thế giới như chỉ còn dải Ngân Hà giữa trời đêm và tình yêu của hai người họ.
--- Hoàn---