CHƯƠNG 3
Nhớ bạn ngâm thơ (Hoài cựu không ngâm.)
Hoàng đế nghe tin Tử Vãn tiên sinh đã đến thì vô cùng vui vẻ. Sau khi tặng cho thất vương bức Ba Sơn đồ kia ngài luôn nhớ nhung không quên được bút pháp cứng cáp hữu thần của bức họa đó, nhưng vì lý do mặt mũi nên không tiện đòi về.
Tranh của hắn trước nay thiên về độ tinh tế, nhưng lại thiếu hụt đi cái hùng hồn hữu lực, đúng lúc này vị Tử Vãn tiên sinh kia xuất sư, cùng là đệ tử của lão sư phó Cố Đãi Chiếu, tài năng lại rất được lòng hắn, vì lẽ đó hắn đối với vị sự đệ này có mấy phần chờ mong.
“Lão thất, hai ngày nữa Tử Vãn tiên sinh đến kinh thành, trẫm suy đi tính lại cảm thấy an bài hắn trong phủ của đệ là tốt nhất. Một là trong phủ của đệ không có nữ quyến, thanh tịnh, hạ nhân cũng tận tâm, nghiêm cẩn; hai là, đệ thường xuyên ở quân doanh vì vậy người ta ở phủ đệ cũng thoải mái. Đợi đến khi Tử Vãn tiên sinh chính thức vào Vũ Anh điện, trở thành họa sư cung đình, sẽ an bài một tòa nhà riêng cho hắn sau, được chứ?”
Chu Trăn ngồi một bên, nhàn nhã thổi dùng nắp tách trà đẩy đẩy mấy là trà bồng bềnh trôi nổi trong chén, nghe thấy thế, lập tức buông chung trà xuống, nhíu mày: “Sao bệ hạ không trực tiếp mua cho hắn một tòa nhà ở riêng? Thần cũng sợ phiền phức lắm.” Hắn nói chuyện không chút khách khí, thẳng thắn cự tuyệt.
Hoàng đế nghe vậy cũng không giận, “Trực tiếp cấp trạch viện cho người ta, sau đó mới hỏi người ta có muốn tiến cung hay không, không khỏi quá mức bá đạo.”
Chu Trăn phiền nhất thủ đoạn này của hoàng huynh nhà mình, hắn nhếch đuôi mày, nhìn hoàng đế: “Chẳng phải hoàng huynh cũng không hỏi ý kiến ta trước đã cứng rắn nhét một người lạ mặt vào phủ đệ của ta hay sao?”
“Cứ quyết định như vậy đi, phủ của đệ rộng rãi lại nhiều phòng trống, tùy tiện tìm một viện an bài cho hắn ở là được rồi.” Hoàng đế nhàn tản nhấp một ngụm trà.
Chu Trăn lười phản biện lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa điện.
Lúc này có một nam tử trung niên nhanh nhẹn bước vào cửa đại điện, tướng mạo âm nhu, hoàn toàn không có khí chất của nam tử, người vừa đến chính là xưởng vệ của Đông Xưởng, hắn tiến vào nghiêm cẩn hành lễ: “Thần tham kiến bệ hạ, vương gia.” Lại đứng dậy đến trước mặt hoàng đế, cúi đầu gác tay, thầm thì thông tin gì đó.
Chu Trăn nhìn tên xưởng vệ bất nam bất nữ, bụng nhỏ, eo thon, mặt mày trang điểm tỉ mỉ trước mắt, khắp mặt mày đều là vẻ xem thường.
Hoàng đế nghe xong, đứng dậy nói với hắn: “Thôi đệ hồi phủ phân phó hạ nhân việc này đi.” Dứt lời, liền di giá đến Càn Thanh Cung.
Uyển Uyển ở trên thuyền đã thay một bộ y phục tươm tất, liền chuẩn bị cùng Lý Xuân Hoa tiến cung. Mọi việc diễn ra quá gấp gáp, nàng không khỏi có chút bối rối hỏi: “Lý đại nhân, chúng ta trực tiếp tiến cung luôn à? Không nghỉ ngơi, tắm rửa sạch sẽ đàng hoàng đã sao?”
“Hoàng thượng phân phó, chúng ta cũng không dám trì hoãn, ngài yên tâm, hành lý của ngài đã được chuyển đến chỗ ở…”
“Chỗ ở? Ta sẽ ở đâu?”
Lý Xuân Hòa vừa đi vừa nói: “Cái này ta cũng không rõ, vừa có một nhóm xưởng vệ bệ hạ phái đến sắp xếp xong xuôi rồi.”
Uyển Uyền đi theo hắn, đè sự nghi hoặc trong lòng xuống, đến Càn Thanh Cung trước.
Hoàng đế ngồi ở chính giữa điện, chờ nàng đến, nàng tiến vào liền lập tức quỳ xuống vấn an. Hoàng Thượng hiền từ cười khoát tay, “Miễn lễ.”
Uyển Uyển lúc này mới đứng thẳng dậy, nàng mặc dù vào Nam ra Bắc, nhưng vẫn là lần đầu yết kiến thiên tử, tròng lòng khó tránh khỏi sợ hãi; nhìn vị thánh thượng mặt mày ôn hòa, cử chỉ thân thiện, gần gũi bên trên lúc này nàng mới tạm thời yên lòng.
Hoàng Đến nhìn vị Tử Vãn tiên sinh trước mặt cũng giật mình, nguyên lai tưởng rằng bức họa hùng tâm tráng khí, bút pháp cứng cáp hữu thần, tự tại lại phóng khoáng kia hẳn là của một nam tử cường tráng, cao lớn. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, hắn không thể tìm ra một chút liên kết nào giữa bức họa toát ra hùng khí, tráng lệ lại kỳ vĩ kia với vị công tử trẻ tuổi này.
Vị nam tử trước mắt, nam sinh nữ tướng, , mặt mày tinh xảo, đẹp đẽ, làn da trắng nõn, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe, so với xưởng vệ của Đông Xưởng còn âm nhu hơn mấy phần.
“Trẫm còn chưa biết tên thật của tiên sinh.” Hoàng đế hỏi.
“Tiểu nhân họ Thẩm, gọi là Thẩm Tử Vãn.” Uyển Uyển từ tốn trả lời.
Hoàng đế à một tiếng, còn hỏi một số vấn đề liên quan đến bức Ba Sơn đồ kia, cũng như bút pháp tinh diệu trong đó, Uyển Uyển không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, khiêm tốn, bình tĩnh giải đáp, câu nào câu nấy rành mạch, rõ ràng, điều này khiến hoàng đế thay đổi cách nhìn về chàng trai trẻ tuổi trước mặt thêm mấy phần.
Mắt thấy thời gian đã không còn sớm, lúc này hoàng đế mới ôn hòa nói: “Không bằng tiên sinh cứ đến Vĩnh Lạc vương phủ ở tạm vài ngày, chờ tiên sinh chính thức tiến cung, trẫm sẽ an bài một tòa nhà riêng cho ngươi, được chứ?”
Uyển Uyển nghe xong ba chữ kia, lập tức thay đổi sắc mặt, sửng sốt mấy giây không nói lời nào, sau khi định thần xong mới rũ mắt đáp: “Tạ bệ hạ.”
Uyển Uyển nữ phẫn nam trang, những năm gần đây du sơn ngoạn thủy, lại ra ngoài va chạm nhiều nên đã bớt đi mấy phần non nớt, ngây thơ, thêm mấy phần ổn trọng, góc cạnh mới không bại lộ thân phận. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy nàng tướng mạo âm nhu, thiếu đi khí khái chính dương của nam tử, cũng may thời nay chuộng tiểu quan, hơn nữa cũng không thiếu nam tử có vẻ ngoài nhu nhược, mong manh; nhưng dù sao đây cũng là đến ở vương phủ, nếu lỡ may… Nàng không dám nghĩ tiếp, phía sau từng tầng mồ hôi lạnh thi nhau rịn ra.
Uyển Uyển chỉ cầu trời khấn phật Thất Vương gia không hồi phủ chiêu đãi một họa sư nhỏ bé như nàng, từ đầu nàng cũng xác định tư tưởng vào kinh gặp lại cố nhân là điều không thể tránh né, nhưng nàng hoàn toàn không muốn chưa kịp phòng bị gì, cứ thế đụng phải người quen, huống hồ lại là người kia.
Than thầm một câu, bất luận năm đó là loại hoàn cảnh gì, năm năm trôi quá, những bi thương ngày ấy cũng đã lắng đọng, phôi pha ít nhiều trong lòng nàng, mài dũa, phủ vùi những nhiệt tình, cố chấp của tuổi trẻ, thời gian đúng là liều thuốc quên hữu hiệu đem những chuyện xưa chôn vùi xuống đáy kí ức, hiện tại chỉ còn chút hồi tưởng mong manh thoáng lướt qua trong tâm trí.
Những ngày thanh xuân tươi đẹp ấy có trái tim người thiếu nữ lần đầu biết rung động, chật vật chạy theo đem tất cả chân thành lấy lòng người, rồi lại bị sự vô tâm đánh, mài cho chai sạn, cứng rắn.
Xuất cung. Bắc Kinh dường như chưa bao giờ thay đổi, vẫn lộng lẫy, uy nghi, vẫn hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, vẫn đường lát đá nhẵn nhụi, tấp nập người xe, mỗi một tấc đất, mỗi một con phố đều như thể gợi nhớ cho nàng những kí ức đã xa, khơi gợi lên những hoài niệm đã chôn vùi trong sâu thẳm tâm hồn.
Năm năm trước, hay xa hơn, bảy năm trước, chính nàng cũng không còn nhớ rõ nữa, ánh hoàng hôn hoàng thành vẫn đẹp nao lòng đến vậy, tà dương chiếu chênh chếch trên trên mái hiên đỉnh lục giác phía tây, vô số truyện cũ cứ thề ồ ạt bùng lên, khiến đầu óc Uyển Uyển có chút mơ hồ, nàng ngồi trên xe ngựa hoảng hốt nhìn ra ngoài rèm xe.
Xe ngựa đã đi đến cổng Vĩnh Lạc vương phủ tự bao giờ, nàng như người tỉnh mộng ngỡ ngàng nhìn tấm hoành phi bề thế phía trên. Không rõ là mộng cảnh của năm năm trước hay hiện tại, mọi thứ cứ đan xen lúc thực lúc ảo, quá khứ, hiện tại.
Trong lúc thất thần nàng như trở lại năm ấy, khi nàng vẫn là một nữ tử thanh lâu còn hắn là vương gia phong lưu bậc nhất kinh thành.