Cùng Quân Hoan Hảo

Ánh sáng chiếu vào trong phòng ngủ, bốn bề rất yên tĩnh, Thượng Quan Cẩm tỉnh lại sau khi hôn mê, mở mắt ra thấy Đường Chấn Đông nằm sấp bên giường liền đưa bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt hắn. Đường Chấn Đông lập tức tỉnh dậy thấy Thượng Quan Cẩm chăm chú nhìn mình, không khỏi nắm tay hắn, sự lo lắng không kịp che dấu triệt để bộc lộ, “Ngươi đỡ hơn chưa? Có khó chịu ở đâu không, ta gọi đại phu đến.”

Tinh thần Thượng Quan Cẩm rất tốt, giọng nói trầm trầm tràn đầy từ tính, “Tốt hơn nhiều rồi, ngủ thẳng một giấc dài nên tự nhiên tỉnh.”

Trong lòng Đường Chấn Đông nhẹ nhõm, nhưng vẫn trách móc hắn, “Ngươi mệt mỏi phải chú ý nghỉ ngơi, liều mạng bôn ba như vậy, cơ thể đều suy sụp.”

Thượng Quan Cẩm dịu dàng nói, “Ta muốn sớm xử lý xong công việc rồi mang ngươi đi Tô Châu.” Hắn kéo lên một góc chăn ý bảo Đường Chấn Đông lên giường nghỉ ngơi, “Sau này không được nằm sấp ngủ bên giường, dễ bị cảm lạnh.”

Đường Chấn Đông nhẹ nhàng cẩn thận chui vào trong chăn. Thường Quan Cẩm vươn tay ôm lấy hắn, cơ thể lạnh lẽo nhanh chóng được bủa vây bởi nhiệt độ ấm áp, hắn bất giác dịch người sát vào Thượng Quan Cẩm, “Ngươi bị ốm, đưa ta đi thế nào được?”

Thượng Quan Cẩm nhìn hắn, ánh mắt sâu thăm thẳm, “Lần này là ngoài ý muốn, lần sau sẽ không thế nữa.”

Đường Chấn Đông nhớ đến vẻ mặt Thượng Quan Cẩm trước khi ngất xỉu, khe khẽ hỏi, “Ngươi rất sợ ta biết chuyện Cửu gia nhúng tay vào việc buôn bán của ngươi à?”

Thượng Quan Cẩm chấn động, bất chợt có chút sợ hãi nảy sinh trong lòng, “Ngươi đã gặp hắn sao!” Thấy Đường Chấn Đông cam chịu gật đầu, tâm trạng hắn đột ngột trở nên kịch liệt, “Hắn có làm tổn thương ngươi hay không! Có làm chuyện kì quái hay không!”

“Không có… Này! Không được cởi y phục của ta!” Y phục của Đường Chấn Đông bị Thượng Quan Cẩm thô bạo cởi ra, để lộ cơ thể trần trụi màu nâu đồng. Đường Chấn Đông vốn định trách mắng Thượng Quan Cẩm nhưng phát hiện ngón tay cầm cánh tay hắn mơ hồ run rẩy, giống như sợ hắn gặp chuyện không may.

Thượng Quan Cẩm lật người Đường Chấn Đông lại, tỉ mỉ kiểm tra từng chút một, sau khi khẳng định trên người hắn không có dấu vết khả nghi thì thần kinh căng thẳng mới thả lỏng, “Một mình ngươi đi tìm hắn rất nguy hiểm, cũng may ngươi không gặp chuyện gì, nếu không ta sẽ phát điên.”

“Ngươi sợ hãi như vậy sao?”

“Phụ thân là người rất cố chấp, chưa từng buông tay với ngươi.”

Đường Chấn Đông mở miệng nói, “Hắn đã trả lại quan tịch cho ta, nói sẽ không tiếp tục can thiệp chúng ta, ta tin hắn sẽ không gây trở ngại nữa.”

“Hắn vậy mà lại trả lại cho ngươi…” Thượng Quan Cẩm kinh ngạc, trước đây hắn đã từng muốn đòi phần quan tịch đó nhưng phụ thân giả bộ nói không giữ.

“Đúng vậy” Đường Chấn Đông nhìn Thượng Quan Cẩm, trong mắt tràn ngập lo lắng, “Ngươi không nên gạt ta, một mình chống đỡ biến cố.”

“Hắn đe dọa ta phải rời khỏi ngươi, lại áp chế bằng cách phá hoại chuyện buôn bán của ta. Ta thật lòng nghiêm túc với ngươi, không phải dùng ngươi làm người thế thân như hắn đã nghĩ, cho nên ta muốn chứng minh cho hắn biết, dùng hắn can thiệp kiểu gì, ta cũng không thay đổi.”

Một luồng nhiệt nóng dâng lên trong lòng, Đường Chấn Đông vươn tay gắt gao ôm lấy Thượng Quan Cẩm, “Trên đời này sao lại có người như ngươi, ta gây cho ngươi nhiều phiền phức như vậy, thậm chí còn nghi ngờ tấm lòng của ngươi, chưa từng biết ngươi gánh rất nhiều áp lực…”

“Ta yêu ngươi, chưa bao giờ ta nghĩ đó là áp lực.” Thượng Quan Cẩm dịu dàng áp tay vào hai má Đường Chấn Đông, nhìn thẳng vào đôi mắt óng ánh của hắn, “Ta vô số lần cám ơn ông trời đã để chúng ta gặp nhau, ta sẽ làm tất cả để bảo vệ ngươi, ta bằng lòng làm ngôi sao bảo vệ của ngươi, sẽ không để ngươi cảm thấy cô đơn.”

Viền mắt Đường Chấn Đông nóng lên, nước mắt ướt át làm mờ đôi ngươi đen láy của hắn, từ trước đến nay Thượng Quan Cẩm là người hiểu hắn nhất, hiểu rõ hắn thật sự muốn cái gì, lại biết cách xoa dịu trái tim tổn thương của hắn. Đường Chấn Đông nghẹn ngào nói, “Cảm ơn ngươi.”

“Ta làm nhiều việc như vậy không phải vì muốn ngươi cảm ơn.”

Đường Chấn Đông cúi đầu, tiến sát bên tai hắn, vô cùng thân mật mà nói, “Ta yêu ngươi.”

Thân thể Thượng Quan Cẩm rung động một chút, giống như khó có thể tin khi nghe được lời thú nhận của Đường Chấn Đông. Đôi mắt u tối lóe sáng, giọng nói từ tính trầm xuống, “Ta cho rằng đến chết ngươi mới có thể nói.”

Đường Chấn Đông dịu dàng nhìn Thượng Quan Cẩm, “Tấm lòng của ngươi ta đã cảm nhận được, sẽ không tiếp tục để ngươi chờ.” Hắn cứ nghĩ chính mình mất đi năng lực yêu, sợ phải trả giá, nhưng sự bao dung điềm đạm của Thượng Quan Cẩm đối với hắn đã khiến hắn tin rằng tình yêu này sẽ kéo dài mãi mãi.

Thượng Quan Cẩm nở nụ cười, Đường Chấn Đông cũng cười. Bầu không khí nhập nhằng ám muội khiến trái tim đập nhanh hơn, Thượng Quan Cẩm cúi đầu hôn hắn, đầu lưỡi ẩm ướt cạy mở hàm răng hắn, khao khát liếm mỗi một chỗ trong khoang miệng hắn, rồi sau đó ôm eo hắn, hung hăng làm sâu sắc nụ hôn này.

Tay Đường Chấn Đông nhẹ nhàng đặt lên vai Thượng Quan Cẩm, không chống cự mà tiếp nhận nụ hôn của hắn. Đôi môi hai người chặt chẽ hòa làm một, kịch liệt càn quấy, miễn cưỡng tách ra rồi dán vào. Tiếng bọt nước ướt át vang lên vô cùng *** loạn. Dịch thể trong suốt theo khóe môi chảy xuống, cảm giác nghẹt thở ngày càng mãnh liệt, Đường Chấn Đông đẩy Thượng Quan Cẩm ra nhưng hai tay lại bị nắm lấy ép lên phía trên đỉnh đầu. Một bàn tay to ấm nóng bắt đầu sờ soạng cơ thể hắn.

“Đừng… Ngươi….” Đường Chấn Đông phát ra những âm thanh dứt quãng từ xoang mũi muốn nói tiếp nhưng bị Thượng Quan Cẩm vững vàng ngăn chặn, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phản bác, lực vuốt ve cơ thể hắn càng mạnh thêm. Chiếc chăn đột ngột bị xốc lên, thân thể trần truồng phơi bày dưới ánh mắt thú tính, chiếc cổ mỏng manh, xương đòn gợi cảm, vùng ngực khỏe mạnh, nụ hôn như mưa rớt lên người tạo thành những dấu màu đỏ thắm như cánh hoa hồng, da thịt tỏa ra những cơn nóng không thể khống chế, cảm giác tê dại nổi lên, cơ thể run rẩy tựa như khát khao thêm nhiều âu yếm.

Trong đôi mắt thường ngày luôn tĩnh lặng của Thượng Quan Cẩm nổi lên từng cơn sóng cuồn cuộn. Bàn tay vuốt ve thắt lưng Đường Chấn Đông di chuyển xuống dưới hai chân hắn, nắm lấy phân thân nổi lên phản ứng của hắn. Hô hấp của Đường Chấn Đông lập tức trở nên nặng nề, vô thức kháng cự. Điểm nổi lên trước ngực bị Thượng Quan Cẩm dùng sức chơi đùa, mặc dù Đường Chấn Đông còn có chút chống cự nhưng sự âu yếm và khiêu khích nhiệt tình của Thượng Quan Cẩm khiến hắn không thể thốt nên lời. Đường Chấn Đông không rõ tại sao bản thân lại nhạy cảm đến vậy, mỗi lần đều tê liệt nằm trên giường không cách nào cưỡng lại, hơn nữa, lần nào hắn cũng nằm dưới!

Đường Chấn Đông dùng sức thoát khỏi bàn tay của Thượng Quan Cẩm, nghiêm túc nhìn Thượng Quan Cẩm của hắn, rồi mở miệng trước ánh mắt muốn nuốt chửng hắn, “Ta không muốn nằm dưới!”

“Cho nên?” Thượng Quan Cẩm không biến đổi nét mặt nhìn Đường Chấn Đông, đôi đồng tử thâm thúy ẩn chứa nụ cười không thể nhận thấy làm nổi bật khuôn mặt tuấn mỹ giống như thần tiên không thể xúc phạm của hắn.

Đường Chấn Đông bỗng chốc do dự nhưng không tỏ rõ lập trường thì sẽ khó vùng lên, thế là hắn không lùi bước nhìn thẳng vào Thượng Quan Cẩm, “Ta muốn ôm ngươi.” Hắn là nam nhân, cũng muốn ôm người mình thích, nhưng mỗi lần đều bị Thượng Quan Cẩm đặt dưới thân mà giày vò.

“Được.” Ý cười lan ra khắp khóe mắt Thượng Quan Cẩm. Hắn xoay người nằm trên giường, hơi ngại ngùng hỏi Đường Chấn Đông, “Ngươi biết phải làm như thế nào không?”

Khuôn mặt Đường Chấn Đông hơi tái nhợt, “Đương nhiên biết!” Hắn lại thêm vào một câu, “Ngươi nằm tận tưởng là được!” Dù nói như thế nhưng hắn chưa từng chủ động, những lần trước đều do Thượng Quan Cẩm dẫn dắt.

Thượng Quan Cẩm cười nhàn nhạt, “Không nói nữa, đến đây đi.” Thượng Quan Cẩm biết rõ Đường Chấn Đông rất nhút nhát trong chuyện này, huống hồ là cùng nam nhân hoan hảo, nhưng so với bị động Thượng Quan Cẩm càng thích chủ động, ánh mắt tham lam lướt qua cơ thể trần trụi của hắn.

Đường Chấn Đông không muốn từ bỏ cơ hội này, cúi người xuống hôn Thượng Quan Cẩm, đôi môi ướt át mềm hơn rất nhiều so với suy nghĩ của mình, không khỏi hôn một lúc, phát hiện Thượng Quan Cẩm bất động, nghiêng đầu liếm tai và cổ hắn.

Thượng Quan Cẩm nhẫn nại nén cười, động tác của Đường Chấn Đông không lưu loát giống như thanh niên mới nếm thử hương vị ***, không có bất kỳ kỹ xảo và hấp dẫn gì đáng nói, có thể thấy được hắn chưa từng phát sinh quan hệ với nữ nhân, đơn thuần giống như một loài động vật hoang dã bị nuôi nhốt. Hắn chỉ dùng đôi môi mỏng gợi cảm hôn Thượng Quan Cẩm, hơi thở gấp gáp thỉnh thoảng lại phả vào người Thượng Quan Cẩm, dường như muốn làm Thượng Quan Cẩm thoải mái nhưng không biết trình tự quy tắc. Thượng Quan Cẩm rất muốn giúp hắn nhưng sợ đả kích lòng tự trọng của hắn nên mặc hắn thực thi trên người mình…

Sợi tóc đen nhánh theo chuyển động của hắn xõa trên người, ngứa ngáy, làn môi hồng nhạt liếm vùng ngực rắn chắc của hắn, cơ bụng khỏe mạnh, tiếp tục đến hai chân rồi dừng lại làm đôi đồng tử của Thượng Quan Cẩm căng ra, “Tiếp tục đi.”

Đường Chấn Đông đành phải cởi y phục phía dưới của Thượng Quan Cẩm, bỗng chốc sống lưng cứng đờ, trước mắt là phân thân đứng thẳng hùng dũng của nam nhân, dù là kích thước hay độ cứng đều khiến đại bộ phận nam nhân khác phải xấu hổ. Đường Chấn Đông vươn tay chạm vào bộ phận của Thượng Quan Cẩm, thật nóng… liền lập tức rụt tay về, trên đỉnh đầu lại vang lên một giọng nói khàn khàn mê hoặc, “Nếu không muốn dùng tay, có thể dùng lưỡi.”

“Vậy thì quá… Không…” Đường Chấn Đông thẹn đỏ mặt, giãy dụa nhưng bị ấn xuống phân thân thẳng đứng của Thượng Quan Cẩm, hắn nhíu mày, vươn đầu lưỡi liếm dục vọng thô to, dùng hết kỹ xảo mà hắn biết để làm Thượng Quan Cẩm thoải mái.

Thượng Quan Cẩm nheo mắt hưởng thụ sự hầu hạ của Đường Chấn Động. Mặc dù môi lưỡi hắn hoạt động rất vụng về nhưng nghĩ đến Đường Chấn Đông vì mình mà làm thì máu khắp cơ thể Thượng Quan Cẩm đều sôi trào, hơi thở cũng theo nhịp điệu của hắn mà bất ổn.

Nhiệt độ không khí trở nên nóng hừng hực, Đường Chấn Đông mở miệng gắng gượng nhét vào trong miệng, đôi môi mỏng thoáng chốc bị vật to lớn nhồi vào, Thượng Quan Cẩm giật mình kéo hắn, “Không cần làm vậy, bẩn…”

Đường Chấn Đông không quan tâm, tiếp tục ngậm bộ vị của Thượng Quan Cẩm nuốt vào nhả ra. Mặc dù đầu lưỡi không thể động đậy, hô hấp cũng rất khó khăn nhưng khi ân ái Thượng Quan Cẩm thường xuyên làm thế vì hắn, khiến hắn rất thoải mái nên hắn không thể lùi bước.

“…” Hô hấp của Thượng Quan Cẩm bỗng nhiên trầm xuống, thấy Đường Chấn Đông toàn tâm toàn ý âu yếm hắn, bàn tay bạch ngọc mang theo lực mạnh vững vàng nắm lấy tóc trên đầu của hắn, tránh cho bản thân không khống chế được mà đong đưa đầu Đường Chấn Đông.

Âm thanh *** mỹ ẩm ướt kèm theo tiếng thở dốc trầm khàn vang vọng rất lâu. Miệng Đường Chấn Đông đã trở nên tê dại, những chất lỏng màu trắng không nuốt hết chảy tràn ra khóe miệng, ngay lúc hắn sắp không chống đỡ nổi thì dịch thể trắng nóng hổi phun thẳng vào sâu trong cổ họng. Hắn chật vật nhoài người trên chiếc giường lớn mà ho khan nhưng vẫn có một phần dịch thể tuôn vào trong cuống họng.

Sau cao trào Thượng Quan Cẩm phục hồi lại thần trí, lo lắng ôm lấy Đường Chấn Đông, “Có sao không?”

“Ta lần đầu tiên làm có chút vụng về, lần sau sẽ làm thật tốt.” Đường Chấn Đông thở hổn hển hôn khuôn mặt tuấn mỹ của Thượng Quan Cẩm. Hắn vì Thượng Quan Cẩm làm như thế là muốn khiến Thượng Quan Cẩm vui vẻ. Hắn cam tâm tình nguyện, không hề miễn cưỡng.

So với khoái cảm vừa đạt được thì niềm hạnh phúc cuộc trào mãnh liệt khi Đường Chấn Đông biểu lộ tình cảm với mình càng chân thật. Thượng Quan Cẩm ôm chặt Đường Chấn Đông như muốn hòa cơ thể cả hai vào làm một, sau đó hôn lên cổ hắn, bờ ngực, núm vú, hôn lên đường cong mềm mại trên những cơ bắp của hắn. Môi Thượng Quan Cẩm chạm đến chỗ nào đều làm Đường Chấn Đông run rẩy, ngón tay Thượng Quan Cẩm vuốt ve bờ mông săn chắc và mịn màng của hắn, nhưng những hành động này không thể thỏa mãn khát vọng hừng hực trong người Thượng Quan Cẩm. Hắn tách hai chân Đường Chấn Đông ra, bộ phận thô to nóng bỏng thẳng tắp để trước lối vào, xúi giục, cọ xát, bôi trơn lối vào nhỏ hẹp, sau đó hung ác xỏ xuyên qua cơ thể sít chặt của Đường Chấn Đông.

“Đừng…” Đường Chấn Đông rên lên, rất nhanh thở dốc mãnh liệt trong động tác dữ dội của Thượng Quan Cẩm, sau đó bất chợt nhớ ra đáng lẽ không nên như vậy. Hắn rên rỉ bắt lấy tay Thượng Quan Cẩm, “Đợi đã… Ta ở phía trên… A…”

Thượng Quan Cẩm lật người qua, để hắn ngồi vắt ngang trên eo mình, “Hiện tại không phải là ở trên sao.”

“Ngươi… Tên lừa đảo…” Lồng ngực Đường Chấn Đông kịch liệt phập phồng, khó có thể tin bị Thượng Quan Cẩm lừa gạt như vậy.

“Không phải ngươi rất thoải mái sao, bên trong siết ta rất chặt.”

“Câm… miệng…”

Từng tiếng va chạm cơ thể *** loạn vang lên trong phòng, Lý quản gia cả kinh đứng ngoài cửa, cả khuôn mặt đã đỏ bừng. Hai người này tình cảm thật tốt, mới sáng sớm đã triền miên như keo sơn dính vào một chỗ, sợ là một lúc sẽ không rời phòng, xem ra Phượng Liên Mạc đến thăm hỏi Thượng Quan Cẩm vẫn cần hắn đi tiếp đãi, hắn làm quản gia phải biết thay thiếu gia xử lý công việc vụn vặt, để thiếu gia biết hắn là một quản gia rất có ích! Thế là Lý quản gia đi về phía phòng lớn gặp gỡ Phượng Liên Mạc.

Trong phòng vẫn tiếp diễn khung cảnh kiều diễm khiến mặt trời mắc cỡ đỏ mặt.



Việc buôn bán của phủ Tĩnh An ổn định mà phát đạt. Phượng Liên Mạc mang theo ngọc đen vui vẻ trở về Thụy Lệ. Cửu gia đến kinh thành tiếp đãi sứ giả tới từ Tây Vực. Lý quản gia vẫn vênh mặt quát nạt hạ nhân trong phủ, Lâm Thanh thỉnh thoảng nhịn không được nói Lý quản gia vài câu thì bị hắn chuyển cơn giận sang mình. Ngụy Minh thấy hai người ầm ĩ vội vàng khuyên can. Trong phủ dào dạt sức sống.

Thượng Quan Cẩm kéo Đường Chấn Đông đến Tô Châu thăm thú. Đường Chấn Đông lo lắng vội vàng nói, “Ngươi đi vội vàng, lỡ trong phủ có chuyện thì làm sao?”

“Có mấy người bọn họ trong phủ, không thành vấn đề.” Thượng Quan Cẩm bình thản nhìn thẳng về phía trước. Lần trước chuyện buôn bán có vấn đề là do phụ thân nhúng tay vào, hắn nghiêm mặt quay đầu nhìn Đường Chấn Đông, “Chẳng lẽ ngươi không muốn đi cùng ta?”

Đường Chấn Đông kiên định nói, “Đương nhiên muốn!”

“Vậy đừng quản nhiều như vậy.” Cuối cùng Thượng Quan Cẩm cũng lộ ra ý cười, lôi kéo hắn đi về phía xe ngựa. Mấy ngày nay bọn họ đã trải qua nhiều phong ba, ra ngoài giải sầu, hít thở không khí cũng có thể xem là một loại hưởng thụ.

Đường Chấn Đông mỉm cười nhìn Thượng Quan Cẩm. Thượng Quan Cẩm mặc y phục màu xanh, dáng người anh tuấn thanh nhã giống như cây trúc dựng đứng trên vách đá cheo leo. Vô tình nhìn thấy thanh hạc minh kiếm, không khỏi nhớ đến Cửu gia, Đường Chấn Đông liền nói, “Thỉnh thoảng rảnh rỗi ngươi hãy cùng hắn ăn cơm.”

Thượng Quan Cẩm sửng sốt, “Tại sao nhắc đến hắn?”

Đường Chấn Đông nhìn thẳng vào mắt hắn, “Phụ mẫu ta mất sớm, vĩnh viễn không thể bù đắp được hối hận của ta, phụ thân ngươi rất quan tâm ngươi, dùng cách của hắn quan tâm ngươi…”

Thượng Quan Cẩm cúi đầu, bóng tối bao phủ khuôn mặt thon gọn, không thể thấy rõ biểu cảm lúc này của hắn. Đường Chấn Đông cho rằng nhắc đến Cửu gia làm hắn mất hứng, vội vàng nói thêm, “Nếu không muốn thì đừng miễn cưỡng.”

“Ta sẽ cùng hắn dùng bữa.” Thượng Quan Cẩm vẻ mặt nhàn nhạt giải thích với Đường Chấn Đông, “Ta và hắn đều là người ít nói, ta không biết nói chuyện gì với hắn, hắn cũng không biết nói với ta chuyện gì, nên ta rất ít khi ăn cơm cùng hắn…”

Đường Chấn Đông dịu dàng vỗ vai hắn, “Bình thường không đi cũng được nhưng ngày lễ tết thì hãy đi qua.” Thượng Quan Cẩm không đáp lời, chỉ quay đầu lại khẽ mỉm cười, sau đó kéo Đường Chấn Đông lên xe ngựa.

Bánh xe quay vòng liên tục đưa bọn họ rời khỏi thành Lạc Dương, hai người nói chuyện rất lâu trong xe, lại ăn trà bánh *** xảo mà quản gia nhà bếp làm. Đây đều là những thứ Đường Chấn Đông thích nên hắn ăn rất nhiều, đến nỗi hai má phình ra, còn quay đầu hỏi Thượng Quan Cẩm, “Ở Tô Châu chỗ nào chơi thích nhất?”

Thượng Quan Cẩm giơ tay véo má hắn, “Ngươi muốn chơi cái gì?”

Đường Chấn Đông gỡ bàn tay chọc phá của Thượng Quan Cẩm, “Ta chưa từng đến Tô Châu, đi đâu cũng được.”

Thượng Quan Cẩm lại muốn véo hắn, “Không kén chọn, thật dễ tính.”

“Chỉ cần ở bên ngươi, dù làm gì ta cũng vui vẻ.” Con mắt Đường Chấn Đông sáng lấp lánh, cực kỳ đẹp.

Thượng Quan Cẩm không nhịn được mà ôm lấy hắn, hôn nhẹ lên trán hắn, “Đó cũng là những lời ta muốn nói.”

Mấy ngày hôm trước, Giang Bùi Lẫm rời khỏi Lạc Dương, trước khi đi muốn Thượng Quan Cẩm cảm ơn phụ thân, thấy vẻ mặt hắn không hiểu liền nói năm đó hai trăm vạn lượng bạc là do phụ thân đòi về cho hắn, lại xin lỗi hắn chuyện năm đó. Giang Bùi Lẫm không biết thuộc hạ làm hắn bị thương nặng như vậy, cảm thấy mắc nợ hắn muốn tự mình đến Lạc Dương gặp hắn, xem xét thương tích của hắn. Nhưng phụ thân Thượng Quan Cẩm nắm được nhược điểm của Giang Bùi Lẫm, uy hiếp hắn không được bước vào Lạc Dương nửa bước. Lần này nhận được thư tín của phụ thân Thượng Quan Cẩm, biết là muốn lợi dụng hắn, thăm dò thành tâm của hắn với Đường Chấn Đông, liền không do dự đến Lạc Dương, thừa dịp này giải thích với hắn, lại vô điều kiện giúp hắn gặp Mộ Dung Diệp…

Vì thế, biết phụ thân cũng không phải là không thèm quan tâm đến hắn, bất luận sự lựa chọn của hắn là gì đều đặt trong lòng. Đáng sợ nhất là tình cảm của phụ thân với Đường Chấn Đông, vì đạt được mục đích phụ thân không từ thủ đoạn lôi kéo nhiều người như vậy, nhưng tấm lòng của hắn với Đường Chấn Đông vô cùng kiên định, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, dù có thử hắn ra sao, cả đời hắn cũng không bao giờ rời khỏi Đường Chấn Đông!

Ánh mặt trời sáng bừng ngoài cửa xe, thời tiết hôm nay thật tốt, Thượng Quan Cẩm quay đầu nhìn Đường Chấn Đông, thâm tình chân thành thông báo với hắn, “Ta yêu ngươi.”

Đường Chấn Đông nghiêng người qua hôn hắn, lông mi dày không che lấp được sự ngọt ngào dao động trong đôi mắt, “Ta cũng yêu ngươi.” Hạnh phúc đến không dễ dàng, tương lai sẽ càng trân trọng những ngày tháng bên nhau, vĩnh viễn bên cạnh hắn.

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui