Diệp Chu đứng dậy sửa sang lại trường bào màu xanh lục trên người, cất chai lọ vại bình to to nhỏ nhỏ vào hòm thuốc, sau đó mới mở miệng nói với hai người trong phòng: “Vết thương trên người Cố Liệt rất sâu, thêm cả bệnh cũ tái phát, ta kê hai phương thuốc, Yến cô nương bốc thuốc trị liệu cho Cố Liệt theo phương pháp trên đó nhé.”
Treo dây trên rương thuốc lên vai, Diệp Chu lại nói: “Ta còn phải đến nơi khác thăm khám nữa, đi trước đây.” Đi đến cửa, Diệp Chu đưa lưng về phía Yến Uyển, làm mặt quỷ với Cố Liệt nằm trên giường, ánh mắt gian xảo.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngực Cố Liệt quấn lụa trắng rất dày, hắn nằm trên giường với nửa người trên trần trụi cường tráng. Gương mặt hắn đoan chính phấn khởi, ngũ quan tuấn tú, một đôi mắt đen trầm. Nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của bạn tốt, nếu không sợ ảnh hưởng đến vết thương trên ngực, Cố Liệt rất muốn duỗi tay đỡ trán, không biết bạn tốt của hắn lại có chủ ý xấu gì rồi.
Yến Uyển đọc kỹ phương thuốc trong tay, nàng có ngũ quan thanh tú, gương mặt dịu dàng, tóc đen như mây được búi lên, đoan trang mà không mất đi phần linh động, mang một vẻ đẹp của thiếu nữ ở gia đình bình thường. Bây giờ, gương mặt nàng nhuốm một rặng mây đỏ ngượng ngùng, hơi thở dồn dập, nàng đặt mạnh hai phương thuốc lên bàn như ném củ khoai lang nóng bỏng tay.
“Sao vậy? Phương thuốc có chỗ nào kỳ lạ sao?” Cố Liệt khó hiểu mở miệng, hắn thoáng nhìn qua gò má ửng hồng của nữ nhân, bộ ngực đẫy đà bọc dưới lớp y phục khẽ đong đưa vì hít thở dồn dập. Cổ họng Cố Liệt thắt chặt lại, hắn vội vàng di chuyển ánh mắt đen tối sang chỗ khác, nữ nhân này, mê hoặc mà không tự biết.
“Không có gì.” Yến Uyển mất tự nhiên nhỏ giọng trả lời, phương thuốc mà Diệp đại phu kê làm người ta ngại quá, cái khác thì bình thường, chỉ có một thứ, sữa mẹ tươi mới uống miệng hai lần, sáng sớm giờ Mẹo, ban đêm giờ Tuất dùng là tốt nhất.
Giờ Mẹo trời chưa sáng, giờ Tuất trời đã tối, về tình về lý, đều không phải là canh giờ để nam nữ ở cùng nhau.
Yến Uyển ấp úng mở miệng, “Cố đại ca, ta về nấu cơm tối đây, huynh bị thương vì ta, huynh yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho huynh thật tốt.” Nói xong cũng không đợi Cố Liệt trả lời, nàng rời khỏi phòng như thể chạy trốn.
Yến Uyển là một quả phụ mới tang phu quân, phu quân là cử nhân vào kinh đi thi, không ngờ trên đường đi thi gặp bọn sơn phỉ chặn đường cướp bóc, tính mạng cũng bị cướp mất. Phu quân không có phụ mẫu, Yến Uyển đưa nhi tử vừa tròn nửa tuổi đến nhà mẫu thân ở thôn Tân Nguyệt. Ca ca đã thành thân và cha nương ở căn nhà mới xây, Yến Uyển không được tẩu tử thích nên sau khi về nhà, nàng và cha nương ca tẩu tách ra, một mình nuôi con ở căn nhà cũ.
Quả phụ ra ngoài nhiều thị phi, may mà Yến Uyển có ít tiền trong tay, nàng tân trang lại căn nhà cũ, sau đó dựng tường đất thật dày và cao ở xung quanh, cắm gai gỗ nhọn trên tường đất, lúc bấy giờ mới ngăn cách được những ánh mắt không có ý tốt trong thôn. Hôm nay, nàng nghe Trương thẩm cách vách nói, trên núi có nhiều trứng gà rừng mới, Yến Uyển nghĩ trứng gà rừng có giá trị dinh dưỡng cao, có thể làm thức ăn cho nhi tử. Sau khi giao nhi tử cho Trương thẩm chăm sóc, nàng định ra ngoài núi thử vận may.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kết quả, không tìm được trứng gà rừng, ngược lại xui xẻo đụng phải một con sói ác răng nanh vàng khè, chảy nước dãi nhìn nàng chằm chằm. Yến Uyển sợ đến nỗi hàm răng va vào nhau cầm cập, người mềm nhũn, hai chân không còn sức để nhấc lên, khoảnh khắc sói dữ gào rú nhào về phía nàng, Yến Uyển thật sự cho rằng giây tiếp theo nàng sẽ bị sói dữ cắn đứt cổ họng, mất mạng trong miệng sói.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Liệt săn thú trở về che chắn cho nàng, đấu với sói hoang. Tuy rằng sói dữ đã bị giết chết, nhưng vừa phải tránh né sự công kích của sói dữ, đồng thời còn phải bảo vệ nàng, Cố Liệt cũng dính một cước của sói dữ.
Cố Liệt nhìn bóng dáng hoảng loạn như thể chạy trốn của Yến Uyển, đôi mắt bình tĩnh bỗng hiện lên ý cười hiếm thấy, hắn cố gắng hoạt động nửa người trên, duỗi tay với lấy hai phương thuốc trên bàn. Sau khi đọc xong, gương mặt tuấn tú màu mạch nhạt của Cố Liệt bỗng hơi đỏ lên.
Uống sữa bằng miệng hai lần, mắt Cố Liệt tối đen u ám, hắn không kìm được mà nghĩ, đó chẳng phải là đầu nhũ của nữ nhân sớm muộn gì cũng bị hắn gặm mút, xoa nắn, tàn nhẫn mút ra dòng sữa trắng từ đầu nhũ đỏ bừng sao. Lúc nghĩ ngợi, hình ảnh bộ ngực nữ nhân khẽ lắc lư vì thở mạnh xẹt qua trước mắt Cố Liệt, nhất thời miệng khô lưỡi khô.
Thật ra, lúc con sói dữ kia giơ móng vuốt lên với hắn, vốn dĩ Cố Liệt có cơ hội để tránh né. Trong một khoảnh khắc, trong đầu hắn có một suy nghĩ khó tả, làm hắn bị cào.
Yến Uyển xấu hổ đỏ mặt chạy đi, Cố Liệt là thợ săn từ nơi khác đến, lúc chuyển đến cũng không chung sống hòa hợp với đám thôn dân bài ngoại, bởi vậy nhà hắn chỉ cách nhà Yến Uyển vài bước chân. Yến Uyển đến nhà Trương thẩm đón con về, hôm nay nàng đã để Bảo Nhi ở nhà Trương thẩm cả ngày, còn không đón Bảo Nhi về nữa thì đúng là không ổn. Yến Uyển thơm lên gương mặt nhỏ có mùi sữa của Bảo Nhi, chọc Bảo Nhi liên tục cười khanh khách, sau đó nàng mới luyến tiếc cõng Bảo Nhi sau lưng mình, bắt đầu nấu cơm tối.
Cố Liệt bị thương nghiêm trọng, lại còn là nam tử sống một mình, tất nhiên trọng trách chăm sóc hắn sẽ rơi lên vai Yến Uyển. Yến Uyển cho đồ ăn vào hộp đồ ăn, chắc là nghĩ đến hai đơn thuốc kia, mặt nàng đỏ phừng phừng, lấy một chén sứ trắng Thanh Hoa vào nhà bếp, nhẹ nhàng khép cửa gỗ lại.
Bàn tay trắng nõn kéo vạt áo ra, quần tuột xuống đến bên hông, bả vai trắng nõn và tấm lưng trần trụi bại lộ trong không khí hơi lạnh, phát sáng lên trong nhà bếp tối tăm. Yến Uyển cảm nhận được vải chỗ nào đó của yếm đã ướt, trướng sữa sao? Yến Uyển thẹn thùng thầm nghĩ, nàng cởi yếm, một bàn tay nắn bóp đầu nhũ cao ngất, một bàn tay bưng chén sứ lên.
“Ưm a…” Tiếng rên khẽ không thể kìm nén phát ra từ chóp mũi nhỏ xinh của nữ nhân, bàn tay trắng đặt dưới ngực, nhẹ nhàng đè ép, tuy người nàng mảnh khảnh nhưng bầu ngực trước khi xuất giá đã cực kỳ đầy đặn, sau khi thành thân còn thường bị phu quân đè nắn bóp mút. Sau khi sinh Bảo Nhi, bên trong nặng trĩu sữa, to như đu đủ.
Chén sứ chứa đầy sữa, đầu nhũ đỏ bừng vẫn có sữa chảy nhỏ giọt xuống từ lỗ nhỏ. Đã vắt hết sữa từ ngực, hạ thể Yến Uyển lại có cảm giác trống rỗng khó chịu, có chất lỏng chảy xuôi xuống làm ướt quần lót. Một bên ngực lộ ra ngoài, một tay Yến Uyển đặt trên bệ bếp lạnh băng, tay còn lại trượt vào quần lót, xoa nắn tiểu huyệt, ngón cái và ngón trỏ tách cánh hoa hai bên ra.
Ngón giữa cắm vào, nhẹ nhàng thọc vào rút ra, cảm giác sung sướng khó tả lan tràn khắp toàn thân.
“Ưm… Tiểu huyệt… tiểu huyệt đang ngậm ngón tay… Ưm a… A”