Đối diện chếch nghiêng với căn phòng này có một phòng giải phẫu trang bị đơn giản.
Xích trên tay chân Chu Ngưng đã được tháo xuống, cơ thể chịu một trọng lượng nhất định trong nhiều ngày đột nhiên không bị trói buộc bằng xích sắt nữa, đi đường nhẹ như đạp lên mây.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người hầu già câm điếc đi theo sau Ninh Tu Cẩn cầm một bộ còng tay làm bằng bạc, chuẩn bị để đề phòng Chu Ngưng phản kháng kịch liệt trong khoảng cách mấy chục bước từ phòng này đến phòng giải phẫu.
Chu Ngưng sợ cái còng tay kia, cô nhẹ nhàng bước đến chỗ Ninh Tu Cẩn, kéo mạnh cổ tay áo anh bằng sự chờ mong cuối cùng, âm điệu run run: “Tôi nghĩ rằng, có chuyện còn làm anh vui hơn giải phẫu cơ thể người.”
Ngón trỏ của Ninh Tu Cẩn đặt lên mặt dao, vỗ nhẹ mặt dao lạnh lẽo lên mặt Chu Ngưng, anh rất vui lòng để con mồi giãy giụa một chút trước khi hấp hối, có hứng thú: “Lặp lại lần nữa.”
Chu Ngưng nuốt hết sự sỉ nhục và chua xót xuống, cô lặp lại lần nữa: “Anh biết đấy, có chuyện còn vui hơn giải phẫu cơ thể người rất nhiều.”
Chu Ngưng thả lỏng cơ thể, trèo lên người Ninh Tu Cẩn như dây leo, tay trượt từ cúc ngực áo blouse trắng xuống dưới, đầu ngón tay dừng lại ở bụng người đàn ông một cách ái muội.
Trong mắt Ninh Tu Cẩn chứa sự sâu thẳm tối tăm mà người khác nhìn không hiểu, anh túm lấy cái tay nhỏ xinh đang tác loạn khiêu khích trên bụng mình, không nói gì, không khí ngưng đọng lại một lát.
Bỗng chốc, anh nở nụ cười, gương mặt tinh xảo càng trở nên đẹp hơn vì nụ cười gian như vầng trăng khuyết.
Điều làm cho Ninh Tu Cẩn hứng thú không phải là sự ám chỉ khiêu khích đầy sắc tình của Chu Ngưng, rõ ràng là Chu Ngưng vừa hận vừa sợ anh, nhưng lại có thể buông bỏ sự sỉ nhục để sống, kìm nén nỗi hận lấy lòng anh, hiếm có là sau khi bị giam cầm lâu ngày ở nơi không người, thân ở đường cùng nhưng lại có thể duy trì sự bình tĩnh. Giờ phút này, trên gương mặt kia tràn ngập vẻ lấy lòng quyến rũ, không hề thấy một chút oán ghét nào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì để sống mà tạm thời ép dạ cầu toàn hay là mắc phải hội chứng Stockholm? Ninh Tu Cẩn mỉm cười dùng mũi dao câu lấy cằm Chu Ngưng, anh khẽ nhếch mày, có lẽ đây sẽ là một trò chơi thú vị hơn.
Ninh Tu Cẩn vẫy tay với người hầu già, người hầu già hiểu ý cầm cái còng tay kia đi ra ngoài.
“Cho tôi thấy thành ý của cô đi.” Ninh Tu Cẩn ung dung đứng đó, sâu trong đôi mắt đen lại che dấu sự hưng phấn và chờ mong không muốn ai biết, “Cô chỉ có nửa tiếng.”
Màu đen khiến cho căn phòng vốn không được rộng lắm trở nên càng chật chội, Chu Ngưng ngửa đầu đối diện với người đàn ông, sắc mặt anh hờ hững, đôi mắt đen sâu thẳm khiến cô sợ đến mức suýt thì không ngăn cản được nhịp tim đập của mình, cô chỉ cao đến ngực anh, Chu Ngưng cố lấy dũng khí đẩy cơ thể nam tính trước mặt vào tường, sau đó khuỵu hai chân xuống.
Chu Ngưng giơ tay cởi hơn nửa số cúc áo bên dưới áo blouse trắng, mở vạt áo ra, bắt đầu cởi thắt lưng bên hông người đàn ông. Cuối cùng không thể hoàn toàn buông bỏ được sự nhục nhã, đầu ngón tay cô dừng lại bất động trên khóa thắt lưng, tư duy bắt đầu trở nên hỗn loạn.
“Sao, chỉ đến mức này thôi à?” Ninh Tu Cẩn chơi đùa với mái tóc dài của người dưới thân, anh lên tiếng nhắc nhở: “Sự giãy giụa vô dụng của cô đã lãng phí ba phút rồi đấy.”
Chu Ngưng nhắm mắt lại, sau đó không hề do dự mà tháo thắt lưng trong tay ra, quần lót bọc lấy một thứ mềm mại phồng lên, cự vật bên trong đang yên tĩnh ẩn núp giữa hai chân người đàn ông.
Chu Ngưng không có kinh nghiệm, chỉ có mấy lần bị bạn thân lôi kéo xem AV, cô nhớ lại cách làm của diễn viên nữ trong phim, sau đó lè chiếc lưỡi mềm ra, sợ hãi liếm lớp vải bọc lấy cự vật, lưỡi di chuyển lên xuống trên quần lót, đầu lưỡi tiết ra nước bọt làm quần lót ướt nhẹp dính lên cự vật thô dài, loáng thoáng phác họa ra hình dáng của côn thịt.
Ngoài tầm mắt của Chu Ngưng, Ninh Tu Cẩn nheo mắt lại, trong sự sung sướng mang theo dục cầu bất mãn, bàn tay vỗ về chơi đùa mái tóc đẹp của người phụ nữ, dần dần dịch ra sau đầu cô.
“Shh… liếm cho tử tế vào.”
Đôi môi đỏ xinh đẹp của Chu Ngưng đang liếm mút côn thịt của anh qua một lớp vải, thi thoảng hàm răng sẽ khẽ va vào đường vân trên thân gậy, mang đến một chút đau đớn, khẩu giao cho anh bằng động tác vụng về ngây ngô.
Chiếc lưỡi mềm mại bắt đầu trở nên tê mỏi, nước bọt chảy xuống khóe miệng, sau đó chảy xuống giữa chân anh. Môi và lưỡi của Chu Ngưng đã mỏi nhừ, nhưng chỉ biết liếm loạn lên, càng liếm càng làm cho chỗ kia của người đàn ông càng dựng đứng nóng cháy.
“Cô định cứ như vậy làm tôi bắn ra à?”
Giọng nói của Ninh Tu Cẩn như tiếng chuông đòi mạng gõ vang lên trong địa ngục, Chu Ngưng hít sâu một hơi, cô túm quần lót kéo xuống, bỗng chốc, một công cụ nam tính thô to nóng hổi bật ra.
Đỉnh côn thịt tròn trơn, to như trứng vịt, lắng đọng lại thành màu đỏ tím mà những công cụ nam tính trưởng thành thường có, lớp da trên thân gậy lại mang màu hồng nhạt vì chưa từng làm chuyện tình ái. Lỗ chuông chảy dịch nhầy cọ lên chóp mũi Chu Ngưng, cánh mũi nhỏ xinh trắng nõn dính dịch nhầy, cô không rảnh lo lau đi, tay nhỏ run rẩy vuốt ve côn thịt cứng rắn, gậy thịt thô to đến nỗi một bàn tay cũng không cầm hết.
Cô cúi đầu, trong ánh mắt chờ mong của người đàn ông, mở miệng ngậm quy đầu trướng to vào.