Tầng hầm vẫn âm u lạnh lẽo, cô gái đắp một tấm chăn mỏng trên người, đang nhắm mắt, như thể đang ngủ yên trên bàn giải phẫu.
Tiếng kim loại nhỏ truyền đến từ dưới tấm chăn, chiếc chăn phủ lên chân cô gái phồng lên một độ cung như sườn núi nhỏ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong giây lát, cô gái tự cắm rút trong hạ thể, sau đó giơ ngón tay đến bên miệng, lưỡi liếm sạch chất lỏng trắng giữa hai đầu ngón tay.
Vẫn rất khát, miệng khô đến nỗi sắp bốc khói. Không tự chủ được, Chu Ngưng lại duỗi đôi tay đeo còng vào trong chăn, một tay căng hai môi âm hộ trơn trượt ra, bàn tay còn lại cắm vào nhục huyệt, móc lấy tinh dịch trắng buổi sáng người đàn ông bắn vào.
Hôm ấy, khi cô cho Ninh Tu Cẩn một bạt tai, sắc mặt người đàn ông bỗng chốc trở nên tối tăm cực kỳ đáng sợ, mắt phượng hẹp dài ẩn chứa sự tức giận không kìm nén được. Chu Ngưng cứ tưởng cô sẽ lập tức bị người đàn ông đang giận dữ tra tấn đến chết, hoặc là bị mổ thịt.
Nhưng kết quả lại vượt ngoài dự kiến của Chu Ngưng, anh phát tiết hết cơn tức giận lên ngực cô. Như cô tát lên mặt anh, bàn tay anh liên tục đánh lên bộ ngực trắng nõn đầy đặn, từ trên xuống dưới từ trái sang phải.
Vậy vẫn chưa đủ, anh nâng ngực lên, ép hai đầu nhũ đỏ ửng lại gần nhau, dùng răng tàn nhẫn cắn mút, núm vú bị cắn sưng trầy da.
Anh ác ý dùng răng nanh gảy chỗ trầy da trên ngực, cắm vào phần thịt non hồng hào, làm Chu Ngưng đau đến nỗi cắn chặt răng.
Chu Ngưng bị người đàn ông đang phẫn nộ đè trên chiếc giường lớn mềm mại dâm loạn bộ ngực rất lâu, lâu đến nỗi cô đã chết lặng, không cảm nhận được cơn đau bén nhọn trên ngực. Cuối cùng, cô bị Ninh Tu Cẩn thô bạo lôi xuống tầng hầm trong trạng thái trần truồng, bị đặt trên bàn giải phẫu cơ thể.
Ninh Tu Cẩn thô bạo đeo xích lên hai tay hai chân cô, lúc làm những chuyện này, trán anh toát mồ hôi mỏng, vẻ tức giận vẫn còn sót lại trên gương mặt tuấn tú. Anh đè cơ thể mềm mại của cô xuống, làm rất lâu, phút cuối cùng, anh bắn tinh dịch đậm đặc vào trong hoa huyệt chặt khít ẩm ướt ấm áp.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chu Ngưng, tôi nói cho cô biết, lúc cô lắc mông câu dẫn đàn ông, mở miệng liếm dương vật của đàn ông, cô đã chẳng có tôn nghiêm.” Dương vật đã mềm xuống của Ninh Tu Cẩn vẫn đang ở trong tiểu huyệt của cô, ngón tay bóp lấy hai quả sưng đỏ, giọng nói lạnh lẽo: “Đừng có làm đĩ còn muốn lập đền thờ trinh tiết nữa, cô đã gặp ai liếm lại đồ mình đã nôn xuống đất chưa?”
“Nghĩ cho kỹ đi.” Cuối cùng, anh bình tĩnh lại, giơ tay vỗ gương mặt nhỏ của cô gái. “Lần sau, Ngưng Ngưng sẽ làm đến mức nào vì thầy nhỉ?”
Ninh Tu Cẩn đúng là một người đàn ông cực kỳ xấu xa, anh nhốt Chu Ngưng dưới tầng hầm, lại rèn một chiếc xích sắt tròn màu đen đeo lên cần cổ thon dài của cô, giống như một con chó cái.
Để đề phòng Chu Ngưng bị cảm dưới tầng hầm lạnh lẽo, anh “có lòng tốt” đắp cho cô một chiếc chăn mỏng.
Lần này Chu Ngưng không khuất phục.
Cô bằng lòng khuất phục cầu hoan Ninh Tu Cẩn, nhưng trước đó là do có hy vọng chạy trốn, còn bây giờ hy vọng đang dần mất đi từng chút một. Bị giam cầm từng ngày qua từng ngày, bây giờ cô không thể không chấp nhận sự thật, rằng cà đời này có thể cô sẽ không trốn thoát được.
Thân phận cô đơn giản, một học sinh bình thường thôi, quen biết rất ít. Sau khi bố mẹ báo cảnh sát, chắc chắn cảnh sát sẽ bắt đầu điều tra từ những người cô quen biết trước, bây giờ thời gian đã trôi qua rất lâu, e rằng cảnh sát đã loại trừ hiềm nghi gây án của những người quen rồi.
Một khi phương hướng điều tra lệch khỏi quỹ đạo, Ninh Tu Cẩn sẽ vĩnh viễn không bị ai nghi ngờ. Còn cô, ngoài chết ra, không thì cả đời sẽ bị giam cầm trong bóng tối, không thấy ánh mặt trời.
Còn không bằng chết đi, Chu Ngưng vô thần nhìn lên trần nhà.
Nhưng con kiến còn sống tạm bợ, mọi chuyện đều có cơ hội thay đổi, chưa hết cơ hội, ai cũng muốn sống.
Còn một sự thật khác tra tấn trái tim Chu Ngưng, tiểu huyệt của cô đã bị cây gậy thô của Ninh Tu Cẩn làm đến nỗi trở nên nhạy cảm, ngày nào người đàn ông cũng tách nụ hoa của cô ra, cắm vào trong, một ngày rót tinh vào trong không dưới ba lần, thời gian lại còn dài.
Hiện tại, tựa như giờ phút này chẳng hạn, chỉ cần nhớ đến Ninh Tu Cẩn là cơ thể cô liền tự động nhớ lại cơn dục tiên dục tử mà cây gậy to kia mang đến, miệng huyệt co rút lại, dòng nước dinh dính hưng phấn chảy ra.
Miệng rất khát, đã mấy ngày rồi Chu Ngưng chưa uống nước. Ninh Tu Cẩn quyết tâm muốn nghiền nát lòng tự trọng còn sót lại của cô thành bùn, anh để người hầu già mang cơm và đồ ăn đến, nhưng lại cố ý không cho cô nước uống. Một ngày Chu Ngưng chỉ có hai lần “uống nước”, đó là sáng và tối, sáng tối Ninh Tu Cần đến bắn tinh dịch cho cô hai lần, một lần đút vào miệng nhỏ, một lần bắn vào tiểu huyệt.
Cô bây giờ đã bị ép đến mức uống tinh dịch của đàn ông để đỡ khát.
Sáng sớm lúc Ninh Tu Cẩn đi, ngón tay dài thọc vào nhục huyệt quấy quấy, móc lấy chất dịch lỏng dính nhớp bôi lên khuôn mặt nhỏ vẫn đang đắm chìm trong cao trào của cô gái. Anh cúi xuống hôn lên má cô, ngữ khí dịu dàng lưu luyến.
“Ngưng Ngưng phải ngậm lấy tinh hoa của thầy nhé, nếu chảy ra thì cái miệng nhỏ bên trên sẽ khát đấy.”
“Nhưng cũng đừng vội, buổi tối thầy lại đút Ngưng Ngưng ăn no, giải khát cho Ngưng Ngưng.”