“Nhị gia, anh đến rồi.”
Tô Thành đứng cách nửa con phố đã thấy siêu xe của Giang Hành chậm rãi đến gần, sau khi chiếc xe dừng lại ở cửa, anh ta cúi người cung kính mở cửa xe sau ra.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một đôi chân dài bước ra khỏi xe, đạp lên mặt đất, ống quần cắt may tinh tế tôn lên cơ thể tuyệt đẹp của người đàn ông. Khoảnh khắc anh ra khỏi xe, tuy không làm gì nhưng lại đủ để khiến người ta khiếp sợ.
Tô Thành càng cúi thấp người.
“Nhị gia.” Tô Thành đi theo Giang Hành vào club, mở miệng nói: “Ban đầu tạp chủng kia vẫn còn cứng họng, bị bọn em tra tấn nửa tháng, sợ rồi, bây giờ đang la hét đòi gặp anh ạ.”
“Còn nói gì nữa” Giang Hành dừng chân, rũ mắt nhìn tuỳ tùng phía sau, giọng điệu hờ hững.
“Chỉ la hét đòi gặp anh thôi ạ, nói là nắm giữ rất nhiều tình báo có lợi cho chúng ta.” Tô Thành lấy lòng nói, mày giương lên, ngược lại giọng điệu biến thành châm chọc, “Cái tên đó, đã đến nước này rồi mà vẫn muốn bàn điều kiện với chúng ta.”
“Nó chưa có tư cách này.” Giọng Giang Hành lạnh lẽo, “Buổi chiều đưa người đến đây.”
“Nhị gia, cái này…”
Tô Thành do dự, trực tiếp đưa kẻ thù đến một trong những đại bản doanh, làm như vậy không khỏi quá trắng trợn táo bạo rồi, vài thế lực sẽ nhìn chằm chằm vào đó.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sợ cái gì?” Giang Hành nhíu mày, “Là để những người đó nhìn đấy.”
“Vâng ạ, bây giờ em sẽ đi làm luôn.” Tô Thành biết lão đại nhà mình nói một không hai, chỉ có thể đau khổ làm theo.
Sau buổi trưa.
“Cút vào.”
Tô Thành đẩy mạnh, người đàn ông trung niên toàn thân đầy máu lảo đảo đi vào phòng club.
Đôi mắt người đàn ông trung niên phủ kín tơ máu đỏ tươi, mặt trắng bệch, quần áo trên người ông ta và máu thịt trên miệng vết thương dính vào nhau, lúc cử động nó toác ra, rất đau nhức. Hai tay mềm oặt rủ xuống, cánh tay bị bẻ gãy, mười ngón tay bầm tím chảy mủ, đôi tay này đã phế rồi.
Rõ ràng đây là người đàn ông trung niên bị đè trên mặt đất trong tấm ảnh Giang Tư Tư nhìn thấy.
“Giang Nhị gia.” Người đàn ông trung niên nhìn thanh niên vắt chân ngồi trên sô pha bằng ánh mắt sợ hãi, làm địch với Giang Hành khiến ông ta biết vậy chẳng làm. Lần này thua trong tay Giang Hành, ông ta có thể sống tiếp thì đúng là điều xa xỉ.
Giang Hành, được tôn xưng là Giang Nhị gia.
Chín năm trước, không ai đoán được rằng vài năm sau chàng trai lúc đó mới mười sáu tuổi sẽ giết ngược lại lão đại của mình, trở thành người mạnh nhất tổ chức. Con đường lên cao của Giang Hành đầy gió tanh mưa máu, anh thông minh, tàn nhẫn, liều mạng không sợ chết, trổ hết tài năng trong một đám đàn em trong một thời gian cực ngắn.
Liên tiếp lập công làm địa vị của anh dần nâng cao, cuối cùng anh xử lý mấy nguyên lão, trở thành người đứng thứ hai tổ chức.
Công cao chủ sợ là gì, là sau khi danh vọng của Giang Hành lên cao trong tổ chức, dần dần khiến cho nguyên lão đại kiêng kị, muốn diệt trừ Giang Hành cho sảng khoái, kết quả bị giết ngược lại.
“Nhị gia, chỉ cần anh thả tôi ra, anh muốn biết tất cả mọi thứ, tôi sẽ kể hết cho anh” Người đàn ông trung niên khẩn trương nói, đôi mắt không ngừng đảo quanh hốc mắt. Tuy Giang Hành giam giữ tra tấn ông ta nhưng bây giờ vẫn chưa giết ông ta, chắc là thấy tốt xấu gì ông ta cũng là nhân vật nổi tiếng trong giới, muốn lợi dụng.
Tức khắc, người đàn ông có thêm tự tin.
Giang Hành vẫn chưa trả lời, chỉ im lặng nhìn ông ta.
Thấy Giang Hành không mở miệng từ chối, người đàn ông trung niên tiếp tục tung ra một quả cân, “Không phải anh muốn xâm chiếm thế lực của những bang phái khác sao? Tôi bằng lòng cống hiến cho anh.”
Cuối cùng Giang Hành cũng nhúc nhích, anh bước đến trước mặt người đàn ông, bố thí vỗ nhẹ lên mặt ông ta, đôi mắt thâm trầm.
“Mày cho rằng tao muốn nghe những lời này của mày à?”
“Cái gì?” Ánh mắt của người đàn ông trung niên mang vẻ lo sợ nghi hoặc.
“Ai sai mày làm vậy?” Giang Hành lùi lại một bước, nhàn nhạt liếc Tô Thành.
Người đàn ông trung niên càng thấp thỏm lo âu, đầu óc suy nghĩ liên hồi, nhưng lại không nghĩ ra cái gì.
Đùi đau nhức, ông ta bị đá, hai chân quỳ dập xuống đất.
Tô Thành rút chân đá người nọ về, oán hận mở miệng: “Nhị gia hỏi mày, là ai sai mày đi theo dõi người nhà của Nhị gia, thằng chó này, muốn động đến em gái của Nhị gia, mày và anh em của mày đều không thể trốn thoát đâu.”
“Mày cho rằng nguyên nhân bọn tao bắt mày là vì mày lén sai mấy tên thuộc hạ phá Nhị gia sao. Nói cho mày biết, lợi nhuận của mấy cái bãi nhỏ xíu đó, Nhị gia chúng tao còn chướng mắt.”
Người đàn ông trung niên run như cầy sấy, khoảng thời gian trước, bọn họ vô tình phát hiện sự thật rằng Giang Hành có một cô em gái ruột, liền muốn nhúng tay từ chỗ em gái Giang Hành, bắt cóc thiếu nữ đó ép Giang Hành phải nhường thế lực. Lúc thực lực của Giang Hành giảm đi, bọn họ sẽ cùng những bang phái khác chiếm đoạt tổ chức của anh để làm mình lớn mạnh hơn.
Gặp họa không để liên luỵ đến người nhà, đây là quy củ bất thành văn của giới, nhưng những người như bọn họ vốn chính là kẻ liều mạng, dao đỏ đi vào dao trắng đi ra, ai sẽ thật sự để ý đến cái này?
Bắt cóc người nhà của người trong giới là kết mối thù máu, cho nên con tin hẳn phải chết, nữ thì tiền dâm hậu sát, nam thì tra tấn phanh thây.
Thiếu nữ đó rất trẻ trung năng động, cơ thể tuyệt đẹp, là một vưu vật hiếm có. Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Tư Tư, người đàn ông trung niên đã muốn cởi quần cô, cùng các anh em thay phiên nhau dùng vật đen sì dưới háng làm cô. Chỉ là ông ta vừa mới bàn bạc với các anh em hành động thế nào thì ngày hôm sau đã bị Giang Hành bắt được.
“Nhị gia, Nhị gia, tôi…”
Một tiếng “choang”, chiếc cốc thuỷ tinh trên bàn trà bị Giang Hành gạt xuống đất, anh bước qua vụn thuỷ tinh, không thèm để tâm đến chuyện những mảnh vụn trên mặt đất sẽ cắt vào lòng bàn chân anh.
Giang Hành nhặt một mảnh vỡ thủy tinh bén nhọn lên, vung cánh tay dài, tàn nhẫn xẹt qua da đầu người đàn ông trung niên, máu đầm đìa chảy xuống mặt ông ta.
“Cho rằng có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, kết quả cảm giác trước khi chết thế nào?” Giang Hành vô cảm nói, anh móc giấy lau máu trên ngón tay, ném cục giấy dính máu xuống bên cạnh đầu gối đang quỳ dưới đất của người đàn ông trung niên.
“Giết gà dọa khỉ, kết cục của mày, để cho những kẻ có suy nghĩ sai lầm đó xem đi.” Nói xong, anh sải đôi chân dài, nhìn người đàn ông bằng ánh mắt lạnh lùng hờ hững, ánh mắt như nhìn người chết.
Tô Thành biết, lão đại đang bảo bọn họ giết chết ông ta, anh ta nhìn thuộc hạ bên cạnh ra dấu, khom người đi theo Giang Hành ra khỏi phòng.
Một trong những kế giết người, nhất là chí mạng. Tô Thành giơ ngón cái với bóng lưng lão đại nhà mình, trước khi bắt người đàn ông này, Nhị gia ra lệnh bảo bọn họ phải nắm chắc chừng mực động thủ. Anh ta tưởng là lão đại cố kỵ, không ngờ lại là chiêu này.
Làm người đàn ông trung niên nghĩ lầm là có hy vọng sống, vì mạng sống, ngày nào cũng dày vò trong những cơn tra tấn cực kỳ tàn ác. Ông ta cho rằng sau khi gặp Giang Hành, thông qua đàm phán, tung ra cái cân trong tay là có thể sống sót, không ngờ rằng, sự giải thoát mà mình đã chờ đợi thật lâu mới là sự bắt đầu của địa ngục chân chính.
Phía sau là tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của người đàn ông, người nghe thấy sợ.
“Lão đại, người nhà của người đàn ông này… có ấy không?” Nói được một nửa, Tô Thành giơ tay lên cổ, làm tư thế sờ cổ.
Giang Hành đột nhiên dừng chân, anh quay đầu nhìn Tô Thành, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, từ bên trong bắn ra một ánh mắt vô cùng sắc bén.
Tô Thành hoảng sợ, vội vàng nở nụ cười bồi tội, “Xin lỗi, em biết quy tắc của lão đại, xin lỗi…”