“Mấy giờ rồi?” Giang Tư Tư quay đầu hỏi bạn cùng bàn bên cạnh, bạn cùng bàn đang hưng phấn đua rượu với người khác, căn bản không nghe thấy câu hỏi của Giang Tư Tư.
Cô đành phải vỗ trán để đầu óc tỉnh táo hơn một chút, chống tay lên sô pha muốn đứng dậy, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Muộn quá rồi, về muộn quá sẽ làm anh hai tức giận.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tư Tư.” Tống Tầm Phong luôn chú ý đến Giang Tư Tư, cậu ta mở miệng, giọng rất nghiêm túc, “Một giây trước, mình chọn mạo hiểm. Nếu người mình thích ở đây, mình sẽ hôn cậu ấy.”
“Cho nên, mình có thể hôn cậu không?”
Giang Tư Tư kinh ngạc, đã tỉnh rượu hơn phân nửa. Những người khác cũng kinh ngạc, căn phòng ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
“Tống Tầm Phong, cậu đùa quá trớn rồi.” Xử lý lời tỏ tình của người khác phái thế nào, Giang Tư Tư cũng không giỏi lắm. Cô dùng giọng điệu nói đùa, coi lời tỏ tình của cậu ta là nguyên nhân của say rượu.
Vất vả lắm mới đứng dậy được khỏi sô pha, Giang Tư Tư chậm rãi đi ra ngoài, cô phất tay với mọi người, “Minh về trước, mọi người chơi vui nhé.”
“Đợi đã, mình nghiêm túc đấy.”
Tống Tầm Phong bước đến, vội vàng túm lấy cánh tay Giang Tư Tư đang định đẩy cửa đi, xoay người cô lại, đè cô lên tường, đôi tay cậu ta chống lên vách tường lạnh, không cho Giang Tư Tư khe hở thoát ra.
Đám người bắt đầu ồn ào, nháo nhào hét lên: “Yêu nhau đi, yêu nhau đi…”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm bạn gái mình đi.” Mắt Tống Tầm Phong sáng ngời, cậu ta yên lặng nhìn cô.” Sợ trì hoãn việc học của cậu, mình chờ đến bây giờ mới nói với cậu.”
Giang Tư Tư cúi đầu, nghĩ nên nói thế nào để hoàn toàn từ chối tình cảm mãnh liệt này mà lại không đến mức làm cậu ta mất thể diện trước mặt người khác.
Tống Tầm Phong hiểu sai ý, hàng lông mi run rẩy của cô như một chiếc bàn chải nhỏ gãi lên trái tim cậu ta, sự im lặng ngắn ngủi của cô bị ngộ nhận là rụt rè thẹn thùng. Chàng trai kiêu ngạo cho rằng cô đã chấp nhận lời tỏ tình của mình nhưng lại ngại mọi người, xấu hổ không dám mở miệng.
Chàng trai cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ xinh đẹp của cô.
Giang Tư Tư đột nhiên bị hôn, cô phản ứng lại, lập tức dùng hết sức đẩy cậu ta ra, nhưng cô đang say rượu, toàn thân mềm mại, giãy giụa căn bản không thể thoát khỏi sự trói buộc của cậu ta.
Giang Tư Tư khó chịu đến nỗi nước mắt dâng lên, đầu lưỡi của cậu ta còn định cạy hàm răng cắn chặt của cô ra, vói vào.
Cảnh hai người hôn nhau làm những người khác xao động, không ít người vỗ tay, hô to: “Đá lưỡi, đá lưỡi, yêu nhau đi, yêu nhau đi…”
Trong phòng rất ồn ào, tiếng kêu ngạc nhiên, tiếng hét và tiếng hát trộn lẫn vào nhau, không khí sôi trào đến gần đỉnh điểm.
Lúc Giang Tư Tư không thể chống cự được nữa, buông lỏng khớp hàm, Tống Tầm Phong đè trên người cô bị đánh thật nặng, ngã xuống đất, cậu ta nôn ra một ngụm máu tươi, mấy cái răng lăn xuống mặt đất, bộ dáng chật vật thê thảm.
“Giang ~ Tư ~ Tư ~” Giọng nói cao vút của Giang Hành vang lên bên tai, mang theo sự tức giận khiến người ta run sợ.
Giang Tư Tư ngước mắt nhìn, chỉ thấy gương mặt tức giận của anh trai thật đáng sợ, ánh mắt máu me, anh hóa thân thành dã thú sắp không khống chế được lý trí, giây tiếp theo sẽ thoát khỏi lồng giam, giơ móng vuốt lên cào chết những người ở đây.
“Anh hai…” Sự hoảng sợ làm cô nức nở gọi anh, bây giờ Giang Hành quá xa lạ, làm cô cực kỳ sợ hãi, cô nhìn anh trai lạnh lẽo đến gần Tống Tầm Phong cuộn tròn cơ thể trên mặt đất, đáy lòng lạnh lẽo.
Lột da rút xương, vẫn còn ngại chưa đủ, ngón tay nắm thành quyền của Giang Hành kêu răng rắc, anh nhanh chóng xoay cổ tay, vung xuống Tống Tầm Phong đang lảo đảo bò lên khỏi mặt đất.
Đám người ngây ra như phỗng, bị dọa thất thanh.
“Giang Hành.”
Thời điểm nguy kịch, lúc mũi Tống Tầm Phong sắp bị đấm gãy, Giang Tư Tư bước đến ôm chặt eo anh trai. Cô nhanh chóng giải thích: “Giang Hành anh dừng lại, em tự nguyện, không bị ép, anh đừng đánh cậu ấy.”
Giang Hành hơi bình tĩnh lại sau khi được cô ôm lấy, nhưng câu nói sau đó của cô làm cảm xúc của anh lại bắt đầu mất khống chế, anh kìm nén cơn thịnh nộ nơi đáy lòng, mặt u ám như mưa gió sắp ập đến: “Em nói lại một lần nữa, em tự nguyện?”
Giang Tư Tư liếc ra hiệu cho bạn cùng bàn, bạn cùng bàn ngày xưa ngốc nghếch lại phản ứng khá nhanh trước nguy hiểm, bạn cùng bàn lặng lẽ bảo mọi người rời khỏi phòng.
Hai bảo vệ mặc đồ đen đứng canh ở cửa, bọn họ không ngăn cản những người không có liên quan đi. Đến khi hai học sinh đỡ Tống Tầm Phong đến cửa, hai bảo vệ mặc đồ đen liếc nhau, hơi do dự, nhưng vẫn để Tống Tầm Phong đi.
Dù sao chàng trai này cũng không phải người trong giới, nếu thật sự bị đánh chết, xong việc xử lý khá phiền toái. Giữ lại ở đây, đối với lão đại của mình cũng là chuyện xấu.
“Anh hai, chúng ta về nhà được không?” Giang Tư Tư nắm tay Giang Hành, nhưng lại bị Giang Hành hất ra.
Giang Hành nhìn chằm chằm vào cổ áo hơi nghiêng của cô, thiết kế không đối xứng tôn lên phần cổ tinh tế của cô. Cô mặc váy dài hai dây, hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn và xương bướm tinh xảo duyên dáng lộ ra ngoài không khí, bộ ngực đầy đặn, cặp mông tròn trịa, tất cả đều đang nói cho anh rằng cơ thể của em gái anh mê người cỡ nào.
“Hay lắm, hay lắm, hay lắm.” Anh liên tục nói ba chữ hay lắm, mỗi một chữ đều nghiến răng nghiến lợi, em gái anh mặc thế này hoá ra là để ra ngoài tự nguyện cho đàn ông làm.
“Nói cho anh biết, em tự nguyện để thằng nhãi kia làm nơi đó của em?” Anh cắn lên xương quai xanh của thiếu nữ, hàm răng cắn sâu vào da thịt, máu tanh chảy vào trong miệng anh.
“Anh hai, đau.” Thiếu nữ giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng cô vừa mới bước một bước thì đã bị người đàn ông quăng lên tường, lưng va chạm với vách tường làm cô kêu lên đau đớn. Trong chớp mắt, cô bị người đàn ông tàn nhẫn đè giữa lồng ngực rộng lớn và bức tường lạnh.
Giang Hành lơ đi sự đau đớn của cô, đôi mắt đen oán giận nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ của cô, thô bạo xé rách váy dài của cô bắt đầu từ phần cổ, bộ ngực mê người được che dấu dưới áo lót run rẩy bại lộ trong mắt anh.
“Anh, anh đang làm gì vậy?” Đôi mắt to linh động của Giang Tư Tư hiện lên vẻ khó tin, cô cắn làn môi dưới trắng bệch như tờ giấy, khiếp sợ quên phản kháng.