Năm Khánh Đức thứ ba mươi, trước khi vào đông, cuộc chiến tranh cuối cùng của Lương Quốc và Thát Đát, Lương Quốc chiến thắng oanh liệt.
Đô thành Lương Quốc, Thẩm Thiên Xu cưỡi trên chiến mã đang dẫn quân đội chỉnh tề vào thành. Trên đường đi, áo giáp chuyển động như một con rồng khí thế uy phong.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bầu trời mùa đông giăng kín mây đen xám xịt, gió lạnh quất lên người, bầu không khí nặng nề.
Dù bầu trời xám đen, trong đám người, áo giáp của Thẩm Thiên Xu lại rực rỡ lấp lánh, khí thế của hắn như một chiếc bảo kiếm đã chém vô số địch, sắc nhọn lạnh ngắt.
Nam nhân cưỡi ngựa đi trước quân đội, lông mày cao, đôi mắt như ánh sáng lạnh, tướng mạo nghiêm nghị uy phong.
Trời đất có chính khí, xen lẫn trong các hình, là sông núi dưới nước, là trăng sao trên trời, Thẩm Thiên Xu chính là chính khí trời đất trong tín ngưỡng và trong tim của người dân Lương quốc.
Hai bên đường, dòng người chen chúc xô đẩy, người dân nhiệt tình hoan nghênh tướng quân của bọn họ trở về.
Lúc đối chiến với Thát Đát, Lương quốc đang loạn trong giặc ngoài, trong nước lũ lụt phá hủy thành trì, tham ô quan trường hoành hành.
Ảnh hưởng đến sự thuận lợi của việc cung ứng lương thảo.
Lương thảo không đủ, tình hình nghiêm trọng, Thẩm Thiên Xu vẫn dẫn dắt binh lính kiên trì ở tuyến đầu cuộc chiến, bên ta tuyệt đối không lùi về phía sau nửa thước, cuối cùng phản công ngược gió, đánh người Thát Đát cuống quít cầu hòa.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thắng trận, tổn thất của Lương quốc không thể đếm hết, nhi tử độc nhất của Thẩm Thiên Xu là Thẩm Cảnh Trọng chết thảm.
Từ đây, Thẩm gia không còn người nối nghiệp.
“Buổi trưa rồi, đại quân đóng quân ở ngoài thành tối qua đã vào thành rồi.” Gương đồng loan phượng nạm vàng bóng loáng phản chiếu ra một gương mặt đẹp hơn ráng mây, lông mày như ngọc bích, hai mắt trong veo tựa sóng nước mùa thu.
“Ta nên đi đón phu quân rồi.” Nàng đứng dậy khỏi ghế gỗ, gọi tỳ nữ áo xanh lục bên cạnh, “Tiểu Hà, mau theo ta ra ngoài đón phu quân về phủ.”
“Thiếu phu nhân, người biết là thiếu gia không thể quay về mà.” Tiểu Hà ngăn nữ tử muốn ra khỏi phòng, hô: “Người đừng lừa mình dối người nữa, Thiếu phu nhân.”
Mắt Kiều Nhược Nghiên chợt lóe, hàng mi dài run rẩy kịch liệt, nàng và Tiểu Hà cứ giằng co ở cửa như vậy, “Các ngươi đều nói chàng đã chết rồi, nhưng ta chưa thấy thi thể của chàng, chết phải thấy xác, một khắc ta chưa nhìn thấy thi thể, ta sẽ nhận định chàng còn sống.”
“Phu nhân.” Tiểu Hà thương hại nhìn nàng, nàng ấy hiểu tính Thiếu phu nhân, ngoài mềm trong cứng, vô cùng cố chấp.
Nàng ấy đổi cách nói khuyên Kiều Nhược Nghiên, “Chắc chắn lão gia thiếu gia đang ở trong cung diện thánh, không thể về ngay được, người cứ nghỉ ngơi trong phòng trước, nô tỳ ra cửa chờ, được không ạ?”
Kiều Nhược Nghiên suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu với Tiểu Hà.
Nàng xoay người về phòng, váy dài thêu Tô Châu trên người kéo phết đất, eo váy thắt chặt làm bộ ngực nhìn cao ngất, vòng eo nhỏ nhắn, bước chân nhẹ tênh.
Đây là cách ăn mặc nữ tử Lương quốc đương thời yêu thích nhất, lấy váy dài tôn lên dáng người tuyệt diệu, eo váy thắt lại ở ngực hoặc là dưới nách, tôn lên đặc trưng cơ thể nữ tử.
Thiếu phu nhân đúng là mỹ nhân hiếm có, Tiểu Hà tiếc hận thở dài. Đáng tiếc là còn trẻ mà đã thành quả phụ, nữ nhân đẹp như vậy, thật là đáng tiếc.
Thẩm Thiên Xu gỡ bội kiếm bên hông xuống giao cho cung nhân, sau đó vào Ngự Thư Phòng diện thánh, đế vương mà hắn nguyện trung thành hơn nửa đời đang ngồi trên long án phê tấu chương.
Đã quen ngửi mùi không khí bẩn trộn lẫn cát vàng bên ngoài, mùi hương nồng nặc bay ra từ chiếc lò trong ngự thư phòng làm não hắn căng ra trong chốc lát.
“Thần Thẩm Thiên Xu, bái kiến bệ hạ.” Thẩm Thiên Xu quỳ xuống đất, dập đầu, tiếng vang như chuông lớn.
Lương đế đăng cơ đã được ba mươi năm, tuổi đã năm mươi. Ông ta ngẩng đầu lên từ đống tấu chương chồng chất, híp mắt đánh giá Thẩm Thiên Xu một lúc lâu, giọng nói khàn khàn: “Thẩm ái khanh bình thân.”
“Phùng Đức Phúc, ban ghế cho Thẩm ái khanh.” Lương đế sai thái giám mặt trắng người béo cầm phất trần đứng bên cạnh.
Phùng Đức Phúc đặt một cái ghế thêu tinh xảo dưới chân Thẩm Thiên Xu, giọng nói bén nhọn có vẻ tức giận: “Thẩm tướng quân, mời ngồi.”
“Bệ hạ, thần không có đức hạnh không có…”
“Thẩm ái khanh.” Lương đế mở miệng ngắt lời hắn, “Ái khanh chiến đấu đổi lấy hai mươi năm hoà bình cho Lương quốc ta, tạo quan hệ hữu nghị với Thát Đát, thật sự là công không thể thiếu, ngồi xuống đi.”
“Bệ hạ tán thưởng, thần thẹn không dám nhận.”
Lúc này Thẩm Thiên Xu mới ngẩng đầu nói chuyện với Lương đế, mắt hắn rất tốt, thầm quan sát long nhan.
Thấy mắt Lương đế thâm quầng, khó nén mệt mỏi, nghe giọng ông ta khàn khàn thô lệ, gương mặt đỏ sậm, giống như cảm phong hàn. Thẩm Thiên Xu lo lắng khuyên nhủ: “Quốc sự nặng nề, bệ hạ cần bảo trọng long thể.”
Lương đế nhìn như bị bệnh bỗng mất tự nhiên, tay ông ta lặng lẽ mò xuống long án, ấn thứ gì đó sờ chơi, nói đến chính sự với sắc mặt bình thường.
“Trẫm và Thát Đát đã ký hiệp nghị thương mại, hai nước bù đắp cho nhau, ngoài ra, mỗi năm Thát Đát nộp hai ngàn con chiến mã cho trẫm, trẫm cung cấp cho bọn chúng năm ngàn cuộn tơ lụa, tất cả đều là công lao của Thẩm ái khanh.”
Lúc Lương đế mở miệng, trong điện mơ hồ vang lên một tiếng thở dốc dồn dập của nữ tử.
Phùng Đức Bảo đứng bên cạnh cúi đầu, trong mắt lộ ra ý cười hiểu rõ.
Lông mày Thẩm Thiên Xu lập tức nhăn lại, hiển nhiên hắn đã nghe thấy, bình tĩnh trả lời, “Tạo phúc cho Đại Lương, giải ưu cho bệ hạ, là bổn phận của thần tử.”
“Ừ.” Lương đế hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn Thẩm Thiên Xu có ý nghĩ sâu xa khác, ông ta nhìn thoáng qua Phùng Đức Bảo, nói: “Phùng Đức Bảo, ban thưởng đồ trẫm chuẩn bị cho Thẩm ái khanh.”
Hắn được ban thưởng một hộp đồ ăn làm bằng gỗ sưa, hoa văn đối xứng, kết cấu mối ghép, đúng là một hộp đồ ăn tinh xảo.
Thẩm Thiên Xu cầm hộp đồ ăn, không rõ ý Lương đế là gì.
Lương đế phát ra một tiếng kêu rên kỳ lạ, hai mắt bỗng dưng đỏ sậm, ông ta không thể nhịn được nữa mà chém một chưởng xuống long án, mắng: “Tiện nhân, ngươi muốn mút gãy trẫm sao?”
Tiếng bàn tay đánh vào thịt vang lên dưới long án, vang bên tai Thẩm Thiên Xu, nam nhân luôn tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt quả thực không dám tin tưởng.
Tiếng thở dốc của nữ tử bắt đầu phát ra trong không khí, ngọt như mật đường, có cả tiếng liếm mút.
Thẩm Thiên Xu như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
“Mở ra nhìn xem.” Sau một chưởng đó, Lương đế đã không còn cố kỵ nữa, tuỳ tiện ném tấu chương ban đầu phê duyệt lên long án, ông ta duỗi hai bàn tay to xuống dưới long án, vỗ về chơi đùa.
“A ha… A ha… Đừng gảy đầu nhũ của thần thiếp, bệ hạ xấu quá… Ưm ưm…”
“Long căn của bệ hạ lại thô to ra rồi… A… A a…”
Thẩm Thiên Xu tuyệt đối không ngờ rằng Lương đế mà hắn luôn kính trọng lại làm chuyện dâm uế ngay trước mặt hắn, nghe âm thanh, hắn có thể tưởng tượng được cảnh dưới long án.
Hàng năm hắn trấn thủ biên cương, rất ít khi về đô thành, lần về gần nhất là hai năm trước, để giải cứu nữ nhi của hảo hữu suýt nữa trở thành kỹ nữ dâng lên cho quan. Một năm trước nhi tử độc nhất thành thân, hắn lo nếu hắn vừa đi Thát Đát sẽ cử binh đến xâm phạm, bất đắc dĩ vắng mặt.
Quan niệm trung quân thâm căn cố đế trong xương hắn làm hắn không thể đứng lên lớn tiếng trách cứ Lương đế, Lương đế là quân, hắn là thần, quan hệ giữa quân và thần, quân là cha thần, thần tử nhục mạ quân vương, giống như nhi tử nhục mạ phụ thân.
Thẩm Thiên Xu mở hộp đồ ăn ra nhìn, bên trong lại rỗng tuếch, hắn nhớ tới câu chuyện của Tào Tháo và Tuân Úc, kìm nén cảm giác chua xót trong lòng, cao giọng nói:
“Thần tạ chủ long ân.”