Gần đây Tiểu Hà cảm thấy rất kỳ lạ, lão gia nhà mình luôn không thích xã giao với những quan viên lớn nhỏ của triều đình, nhiều lần đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng bây giờ lại không từ chối bất cứ một ai đến phủ thăm hỏi, vui vẻ nhận quà của khách khứa, trong đó có không ít người là tham quan.
Tiểu Hà cảm thấy rất khó hiểu với hành động của lão gia, nhưng khó hiểu thì khó hiểu, bây giờ nàng ấy bị bối rối vì một chuyện quan trọng hơn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiếu phu nhân nhà nàng, từ lần trước trở đi, sau khi hôn mê tỉnh dậy, hình như đã trở nên không được bình thường lắm.
Tiểu Hà chần chừ đi lại ở cửa một lát, sau khi bước qua tấm bình phong tử đàn khảm ngọc thạch vẽ tranh mỹ nữ, nàng thấy nữ tử phía sau bình phòng đang soi gương, trang điểm tỉ mỉ, chậm rãi vẽ mày.
“Tiểu Hà, lại đây giúp ta nhìn xem nên chọn món trang sức nào?” Nghe thấy tiếc bước chân rất nhỏ đó, không cần quay lại, Kiều Nhược Nghiên đã biết là tỳ nữ của mình đến, nàng trêu ghẹo: “Mấy ngày nay ngươi làm gì cũng nơm nớp lo sợ, sợ ta ăn thịt ngươi à?”
Tiểu Hà thấy nàng nói năng rõ ràng, nét mặt như thường, bèn thả lỏng, nàng ấy nói: “Không sợ Thiếu phu nhân ăn ta, chỉ sợ Thiếu phu nhân đuổi ta về nhà thôi.”
Trên mặt bàn đặt một hộp trang sức bát bảo quý báu, hộp trang sức rực rỡ lấp lánh, trâm, thoa, không gì không có.
Tiểu Hà lấy một chiếc trâm ngọc bích khắc hoa trong hộp, cắm vào mái tóc đen bóng của nữ tử, nàng nhìn gương mặt nhỏ trang điểm nhạt của Thiếu phu nhân trong gương đồng, cười nói: “Hôm nay phu nhân trang điểm tỉ mỉ vì muốn ra khỏi phủ ạ?”
“Không phải ra phủ.” Kiều Nhược Nghiên hơi nghiêng đầu, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng, nàng tức giận nhìn Tiểu Hà, ngón tay ấn trâm cài đầu trên tóc, “Hôm qua khó lắm mới nhìn thấy phu quân, nhưng ngươi lại cứ ngăn ta, lát nữa ta sẽ đến thư phòng tìm chàng ấy.”
Trời ạ, Tiểu Hà bi ai méo miệng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phu quân mà phu nhân nói không phải thiếu gia, rõ ràng là lão gia mà. Hôm qua nàng tản bộ với phu nhân ở vườn hoa, đúng lúc nhìn thấy lão gia đang tiếp khách đến chơi ở đình hóng gió.
Nhưng sau khi thấy lão gia, phu nhân cực kỳ kích động, chỉ vào lão gia gọi phu quân.
May mà nàng ấy phản ứng lại nhanh, vừa ngăn phu nhân vừa gạt nàng ấy, mới không để xảy ra màn kịch hoang đường, con dâu gọi cha là phu quân trước mặt khách khứa trong phủ tướng quân.
Thân hình của lão gia và thiếu gia không khác nhau mấy, đều là nam tử cao lớn anh tuấn. Ban đầu nàng tưởng Thiếu phu nhân hoa mắt, kết quả là mấy ngày tiếp theo, hành động của Thiếu phu nhân rất kì lạ, cứ la hét đòi ra ngoài tìm phu quân.
Nhưng chỉ cần không nói đến chuyện “Phu quân”, Thiếu phu nhân lại rất bình thường, biểu hiện các mặt đều không có gì khác thường.
Tiểu Hà bực bội gãi đầu, nàng nghĩ là nên đi tìm đại phu xem bệnh cho Thiếu phu nhân.
Tiểu Hà muốn đi tìm đại phu, nhưng bây giờ lại không đi được. Tướng quân phủ ít người, bên cạnh Thiếu phu nhân chỉ có một tỳ nữ là nàng, bây giờ nàng đi, nếu Thiếu phu nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?
Kiều Nhược Nghiên cầm một tờ giấy đỏ, khẽ ngậm lấy, bờ môi đỏ tươi, nàng nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chấm lên môi dưới, nói với Tiểu Hà: “Hôm qua gặp phu quân, chàng già đi nhiều rồi.”
Cũng tuấn tú trưởng thành hơn. Nàng thầm bổ sung một câu.
“Thiếu phu nhân, người còn nhớ mình gả cho ai không?” Tiểu Hà nhìn đôi mắt trong veo của Thiếu phu nhân, không đành lòng mở miệng.
Nàng rất muốn lớn tiếng nói cho người, người gả cho thiếu gia, không phải lão gia, Thiếu phu nhân tỉnh táo lại đi!
“Tất nhiên là công tử Thẩm Cảnh Trọng của phủ tướng quân rồi.” Kiều Nhược Nghiên nhìn gương mặt trắng bệch của Tiểu Hà, giơ tay sờ trán nàng ấy, “Ngươi sao vậy? Sắc mặt kém quá.”
“Không khoẻ thì nghỉ ngơi đi, ta không cần ngươi hầu hạ đâu.” Kiều Nhược Nghiên nói, nhấc chân ra ngoài.
Tiểu Hà bị hành vi quái dị của Kiều Nhược Nghiên doạ sợ, làm gì có tâm trạng nghỉ ngơi. Nhìn bóng dáng lả lướt đi ra ngoài, nàng ấy đi theo nửa bước không rời.
Kiều Nhược Nghiên đi ra ngoài, thấy phủ tướng quân rộng lớn chỉ có mấy gia đinh đi lại, quạnh quẽ hẳn so với cảnh khách khứa ầm ĩ mấy ngày trước.
Nàng hỏi Tiểu Hà phía sau, “Sao hôm nay trong phủ lại vắng vẻ thế? Rõ ràng mấy ngày trước còn rất náo nhiệt mà.”
Tiểu Hà đáp: “Nô tỳ cũng không rõ, chỉ biết từ sáng nay bên ngoài đều đang truyền rằng mấy ngày trước lão gia dâng sớ từ quan về quê, kết quả là bệ hạ không phê tấu.”
Kiều Nhược Nghiên chờ nàng ấy nói tiếp, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm liếc qua từng nơi trong phủ, không nhìn thấy bóng hình mà mình muốn gặp, hàng mi dài dày cô đơn cụp xuống.
Tiểu Hà lại nói: “Vừa nãy gã sai vặt trong phủ nói với nô tỳ, hôm nay lão gia nhắc lại chuyện từ quan trên triều đình, làm bệ hạ không thích.”
“Vậy mấy người ào ào đến phủ tặng quà mấy ngày trước chẳng phải đang hối hận xanh ruột sao.” Kiều Nhược Nghiên đột nhiên dừng bước, quay đầu nói với Tiểu Hà, “Chẳng phải cha đang trấn thủ biên cương sao? Về thành đô khi nào vậy?”
Tiểu Hà ngậm miệng, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Đi dạo một vòng trong phủ, ngay cả góc áo của phu quân cũng không nhìn thấy, trời tối dần, Kiều Nhược Nghiên nhụt chí cùng Tiểu Hà đi về.
Buổi tối, nàng không muốn ăn gì, tùy tiện ăn hai đĩa nhỏ đồ ăn và một bát cháo. Nàng muốn ra khỏi phòng, nhưng lại bị Tiểu Hà ngăn cản không cho.
Nàng giả vờ tức giận nói: “Tiểu Hà ngươi giỏi lắm, bây giờ có gan cản chủ tử rồi, có phải ngươi muốn bị đánh bằng trượng không?”
Thấy nàng tức giận, Tiểu Hà hơi chút túng.
Nhưng nàng ấy đã đi theo Kiều Nhược Nghiên hai năm, biết nàng luôn lấy lý để làm người khác phục, chưa từng thấy nàng đánh ai bao giờ.
“Bên ngoài nhiều sương hàn, Thiếu phu nhân ra ngoài sẽ bị đông lạnh, hỏng người.” Tiểu Hà nở nụ cười, đẩy lưng Kiều Nhược Nghiên vào phòng, “Người cứ ngủ trước đi, Tiểu Hà canh ở đây, lúc thiếu gia về, ta sẽ đánh thức người nhé.”
Đêm đông rất rét, sương lơ lửng trên nền đất, chân trời giăng kín mây mù che đi trăng sáng.
Mọi người đã trốn vào trong chăn từ lâu, cuộn tròn cơ thể hấp thu sự ấm áp của chăn bông.
Kiều Nhược Nghiên nhẹ nhàng xuống giường, nàng tùy tiện khoác một chiếc áo bông lên người, không kinh động đến Tiểu Hà đang ngủ ngon lành trên chiếc giường mềm gian ngoài, nàng đốt một chiếc đèn lồng màu đỏ, đội sương lạnh bên ngoài, đi đến thư phòng.
Trước kia Thẩm Cảnh Trọng làm việc rất muộn, lại không muốn về đánh thức nàng, thường sẽ chọn qua đêm trên chiếc giường trong thư phòng.
Khuôn mặt Kiều Nhược Nghiên ửng đỏ vì bị gió lạnh quật vào, nàng cầm đèn đi vào thư phòng, đèn lồng màu đỏ toả ra ánh sáng ấm, quả thực nhìn thấy nam nhân mà mình nhung nhớ ngày đêm nằm trên chiếc giường sau tấm bình phong.