Cùng quân hoan

 
Thời gian trôi đi như nước, trong chớp mắt, một tháng đã qua.
 
Yến Uyển ngồi trên chiếc sập màu nâu, cánh tay đặt lên tay vịn hình vòng, ôm Bảo Nhi đang ngủ say. Nàng nói nhỏ: “Diệp đại phu, vết thương của Cố đại ca khôi phục thế nào rồi?”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Diệp Chu tháo từng lớp vải quấn trên ngực Cố Liệt xuống, duỗi tay chọc lên cơ ngực cứng như đá, ở đó mới có một vết sẹo màu hồng nhạt.
 
Nghe vậy, hắn cũng không quay đầu lại mà đáp: “Đã hoàn toàn bình phục rồi, không làm việc nặng là được.”
 
Đưa lưng về phía nữ tử ngồi ở cửa, vẻ mặt Diệp Chu không đứng đắn như giọng điệu của hắn, đôi mắt dưới cặp lông mày và lông mi thanh tuấn của hắn rất sâu xa, mang theo sự trêu đùa, cố tình đè thấp giọng xuống chỉ có Cố Liệt nghe thấy.
 
“Chuyện này, ngươi phải cảm ơn người làm mối là ta cho tử tế đó nha.”
 
Cố Liệt nhướng mày, nâng tay lên cho ngực Diệp Chu một quyền, cao giọng đáp: “Cảm tạ, huynh đệ.”
 
“Thô lỗ! Thô lỗ!” Diệp Chu đột nhiên bị đánh, lảo đảo lùi lại phía sau vài bước, hắn tức giận trừng mắt nhìn Cố Liệt đang hưng phấn, mắng vài tiếng. Sau đó, hắn móc một bình sứ nhỏ từ trong y phục ra, ném cho nam nhân trên giường.

 
“Đây là cái gì?” Cố Liệt rút nút gỗ từ miệng bình ra, mở ra ngửi, mùi thơm thanh mát, ngửi rất sảng khoái.
 
“Tất nhiên là thuốc mấy ngày trước ngươi xin ta rồi.” Diệp Chu xoa chỗ ngực đau, nghĩ thầm, làm huynh đệ với nam nhân này mệt thật đấy, xuống tay không đúng mực chút nào, coi cơ thể đại phu cả ngày ngồi công đường hỏi khám của hắn là cơ thể săn thú của Cố Liệt sao?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Trên chuyện nam nữ, ngươi nên kiềm chế một chút thì tốt hơn, bảo ta điều phối ra loại thuốc này, ngươi là người đầu tiên đấy.”
 
Yến Uyển không rõ rốt cuộc hai người đang nói cái gì, nhưng nàng nghe thấy mấy chữ “chuyện nam nữ”, lại nghe thấy Diệp Chu bảo Cố Liệt kiềm chế một chút, nàng bèn hiểu tám phần cuộc đối thoại của hai người. Có lẽ Diệp Chu biết chuyện của nàng và Cố đại ca rồi.
 
Dạo gần đây, sáng sớm hay tối muộn gì cũng bị côn thịt thọc vào rút ra, bị nam nhân đặt trên giường bắn tinh, tiểu huyệt của nàng hơi sưng đỏ, lật ra ngoài, bình thuốc mà Cố đại ca vừa mới xin đó chắc không phải là… chắc không phải là…
 
Yến Uyển không chen vào được cuộc nói chuyện giữa hai nam nhân, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng xấu hổ buồn bực của nàng trong thời khắc này, nàng quyết tâm, chờ Diệp đại phu đi, nàng nhất định sẽ bày ra sắc mặt xấu với Cố đại ca, ai bảo hắn nói chuyện xấu hổ như vậy với người ngoài chứ?
 
Chuyện nam nữ giao hợp, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai.
 
Tháng vừa qua, không biết tiểu huyệt mềm mại hồng hào của Yến Uyển đã bị côn thịt của Cố Liệt cắm bao nhiêu lần, ngực cũng bị mút sưng bóp sưng rồi. Nam nhân mượn danh “uống thuốc” mà ôm ngực nàng liếm mút, đến khi huyệt của nàng chảy ra mật thủy, côn thịt cương cứng cắm mạnh vào trong, quy đầu mở ra mị thịt bên trong âm đạo, cắm lút cán, va chạm đến điểm mẫn cảm trong chỗ sâu.

 
Mới đầu, lúc cơ thể của hai người hãm trong vực sâu tình dục, Yến Uyển cố kỵ đến vết thương của nam nhân, toàn là nàng ngồi trên bắp đùi rắn chắc của hắn, đong đưa cơ thể dùng tiểu huyệt vuốt ve côn thịt, nhìn côn thịt tím đen nhuốm đầy dâm thủy lúc ẩn lúc hiện, dẫn nam nhân lên cao trào.
 
Sau đó, vết thương của Cố Liệt tốt lên một chút, hắn thích đè nàng dưới thân, dùng tư thế truyền thống nhất để lấp đầy nàng. Hai người mặt đối mặt, trán dính vào nhau, Cố Liệt lót một chiếc gối sau đầu Yến Uyển, bàn tay to kéo tấm lưng nhỏ trơn của nàng, để Yến Uyển nhìn kĩ dương vật thô cứng của hắn cắm vào tiểu huyệt chảy nước như thế nào.
 
“Tiểu huyệt của Uyển nương lại đang ăn dương vật lớn này.” Nam nhân đè lên trán nàng, nhìn thằng vào nàng, phun ra lời vừa thô tục vừa mỹ miều.
 
Không dựa vào bất cứ tư thế đa dạng gì, chỉ một tư thế truyền thống nhất, Cố Liệt cũng có thể dễ dàng đưa nàng lên đỉnh cực lạc.
 
Nghĩ đến hình ảnh dâm mĩ khi giao hợp, hoa tâm Yến Uyển ngứa ngáy, đôi chân dưới váy nàng cũng cọ xát với nhau, tiểu huyệt mấp máy, dòng điện tê dại lan tràn.
 
“Bảo Nhi ngủ rồi à?” Cố Liệt mặc một chiếc áo ngắn không có tay phanh cổ vào rồi bước đến chỗ Yến Uyển, hai cánh tay trần trụi rắn chắc khỏe khoắn. Hắn vạm vỡ, vai rộng chân dài, lại thêm diện mạo tuấn tú đoan chính, trong mắt Yến Uyển, toàn thân hắn đều tràn ngập mùi vị nam nhân.
 
“Ngủ rồi.” Yến Uyển dịu dàng nói, thấy trong phòng không còn bóng dáng Diệp Chu, nàng ngạc nhiên hỏi: “Diệp đại phu đi rồi?”
 
“Đi từ lâu rồi, vừa nãy nàng suy nghĩ chuyện gì vậy?” Cố Liệt nhấc một cái ghế ra ngồi đối diện Yến Uyển, nhẹ nhàng bế Bảo Nhi ngủ say lên.

 
“Không, không nghĩ gì cả.” Yến Uyển trưng ra khuôn mặt thản nhiên, chỉ là vành tai hơi hồng, nàng nghĩ đến những lời Diệp Chu vừa nói, giọng điệu trách cứ: “Sao huynh có thể kể loại chuyện này với Diệp đại phu chứ?”
 
“Chuyện gì?” Trong mắt Cố Liệt có ý cười, hắn nhàn nhạt hỏi lại nàng.
 
Yến Uyển cứng họng, nàng không nhìn thẳng vào Cố Liệt, giả vờ như nhìn cảnh ngoài cửa.
 
Cố Liệt nhìn vành tai ửng hồng của nữ nhân, cảm thấy dáng vẻ tức giận của nàng cực kỳ xinh xắn đáng yêu. Đúng là một nữ nhân vừa dâm đãng vừa quyến rũ, ánh mắt Cố Liệt tối sầm lại, hắn nhéo cằm nữ nhân rồi chuyển qua gương mặt nhỏ của nàng, hắn hôn lên bờ môi hồng, ngón tay sượt qua khuôn mặt mềm mại của nàng.
 
“Không phải do tiểu huyệt của nàng sốt ruột muốn được cắm sao, ngược lại trách ta?”
 
“Cố Liệt.” Yến Uyển bật dậy khỏi ghế, ngực không ngừng phập phồng vì tức giận, nàng nói: “Huynh chẳng đứng đắn chút nào, ta giận thật đấy.”
 
“Đưa Bảo Nhi cho ta, ta muốn về nhà.”
 
Những ngày ở chung, Cố Liệt đã hiểu thấu tính Yến Uyển, hắn đặt Bảo Nhi ngủ say lên giường, sau đó đắp tấm chăn mỏng lên cho Bảo Nhi.
 
Cố Liệt xoay người bước đến, kéo Yến Uyển vào lòng. Hắn vác Yến Uyển lên vai bằng một tay, cảm giác mất trọng lực bất thình lình làm nữ nhân sợ tới mức kêu lên.
 
“Kêu la cái gì? Muốn gọi nam nhân khác đến cắm tiểu huyệt nàng cùng ta à?” Cố Liệt vung bàn tay to đập lên cặp mông tròn trịa của nữ nhân, một tiếng “bốp”, xúc cảm đầy đặn tròn trịa làm hắn rung động. Lúc đi lại, côn thịt cứng nóng cọ xát với lớp vải thô ráp, cảm giác của quy đầu rất mãnh liệt, đau đớn và một chút sung sướng nhè nhẹ.

 
Yến Uyển bị nam nhân đặt ở ván cửa, lưng nàng tựa lên tấm ván gỗ lạnh lẽo, phía trước là cơ thể nóng bỏng của nam nhân. Yến Uyển vừa tức vừa thẹn, cơ thể bắt đầu nhũn ra, nóng lên, váy và nội y của nàng bị kéo xuống, tiểu huyệt phiếm ánh nước lộ ra ngoài, âm mao ở môi lớn cũng ướt.
 
“Tiểu tao hóa, ra nước nhanh như vậy.” Cố Liệt tách đôi chân khép chặt của nữ nhân ra, ngón tay tìm đến viên thịt châu nhỏ giấu trong khe thịt, kẹp lấy, chơi viên thịt châu nhỏ đến khi nó sưng đỏ, trướng to lên.
 
Ngay sau đó, mông bị nâng lên cao, Yến Uyển bị nam nhân chơi đến nỗi dâm thuỷ chảy ra ào ào, nàng đắm chìm trong sự sung sướng mà nam nhân mang lại, đôi chân dài gấp gáp vòng lên eo nam nhân.
 
Muốn quá, muốn bị côn thịt lớn cắm hằng ngày. Bị nam nhân đùa bỡn, Yến Uyển hài lòng thầm nghĩ, tiểu huyệt thèm khát co rút lại, chảy ra nước mật.
 
“Di chuyển đi, di chuyển đi…” Đôi mắt hạnh của Yến Uyển phiếm nước, chóp mũi ửng hồng, ưỡn ngực cọ xát với ngực Cố Liệt, “Di chuyển đi mà, cắm vào…”
 
Bàn tay nhỏ sờ đến cây gậy căng cứng dưới lớp vải, năm ngón tay cầm thân gậy, sờ lỗ nhỏ trên đỉnh. Yến Uyển cầm côn thịt đâm vào tiểu huyệt của mình, nâng chân lên cọ xát với mông của nam nhân.
 
“Tiểu tao hóa, vừa thấy côn thịt của nam nhân là động dục.” Bàn tay Cố Liệt nâng gò tuyết trắng nõn lên, xúc cảm đầy đặn, mông căng tròn đàn hồi. Bàn tay khác của hắn đập lên vạt áo nữ nhân, kéo bầu ngực ra ngoài, sữa chảy ra từ ngực.
 
“Ưm… dâm quá…” Đầu lưỡi Cố Liệt di chuyển liếm láp trên nhũ thịt trắng nõn, nhưng không chạm vào hai điểm đỏ bừng, mặc cho sữa làm áo của hai người ướt nhẹp, hắn híp mắt hưởng thụ tay nhỏ vỗ về chơi đùa côn thịt, lỗ nhỏ bị móc sướng đến mức xương cụt của hắn tê rần.
 
“Cố đại ca… ư ư ư…” Yến Uyển khóc nỉ non, tiếng khóc du dương mê hoặc, lửa dục đã cuốn bay lý trí của nàng, nàng cực kỳ khát vọng được nam nhân cắm vào và đưa đẩy mạnh mẽ, “Núm vú… ngứa quá, Cố đại ca mút mút.. ngực, và cả… tiểu huyệt… Cố đại ca… ưm… a ha…”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận