Lương đế có chỉ, đêm nguyên tiêu, ông ta mở tiệc ở Ngự Hoa Viên trong cung, chiêu đãi quần thần, cùng người dân Lương quốc ăn mừng thái bình thịnh thế.
Ngoài cửa phủ tướng quân, xe ngựa vào cung đã được chuẩn bị sẵn, Thẩm Thiên Xu mặc triều phục lưng đeo đai ngọc bước ra từ cánh cửa màu đỏ thẫm. Người lái xe đang định vung roi quất ngựa, tay cầm roi giơ lên, còn chưa kịp quất xuống thì đã bị tiếng kêu to của nữ tử ngăn lại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đợi đã.” Kiều Nhược Nghiên mặc trang phục lộng lẫy xuất hiện ở cửa, nàng nhấc váy bước qua bậc thềm, chạy đến cửa sổ xe ngựa, vén màn vải lên, nói với nam nhân nhắm mắt ngồi ngay ngắn trong xe ngựa: “Cha, con cũng muốn đi.”
“Làm loạn.” Thẩm Thiên Xu khẽ mắng, nét mặt hắn nghiêm túc, cố ý giáo huấn nàng bằng giọng điệu nghiêm khắc: “Hoàng cung không phải nơi mà người không liên quan có thể tùy ý ra vào, Nghiên Nhi con mau về phủ đi.”
“Rõ ràng là cha vào cung tham gia tiệc tối, dựa theo lệ cũ, tiệc đêm nguyên tiêu, quan viên có thể đưa người nhà vào cung.” Tay bấu cửa sổ, thiếu nữ không chịu nghe lời, trong mắt không hề có vẻ nhân nhượng, “Con muốn đi theo cha, trong cung nhiều nữ tử xinh đẹp lắm. Những năm trước, sau mỗi yến tiệc nguyên tiêu, trong thành luôn có không ít quan viên được Hoàng Thượng ban thưởng nữ tử, cưới cung nữ làm thiếp.”
Nàng oán hận nói: “Con phải đi theo cha, đề phòng cha bị cung nữ xinh đẹp câu hồn.”
“Nhất quyết phải đi?” Thẩm Thiên Xu cụp mắt nhìn nàng.
“Phải đi.”
“Vậy được, Nghiên Nhi con về phòng, bảo Tiểu Hà hoá trang già dặn nhất cho con. Bộ váy dài màu đỏ trên người cũng thay đi, mặc bộ nào lỗi thời nhất vào.” Đối với con dâu bướng bỉnh, Thẩm Thiên Xu bại trận trước, trước khi con dâu mở miệng hỏi, hắn ngắt lời nàng: “Nếu con còn hỏi một chữ, cha sẽ không đưa con vào cung.”
Kiều Nhược Nghiên kiềm chế, trừng hắn một cái rồi nhanh chóng xoay người về phủ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày hội nguyên tiêu, đêm trăng tròn, trong thành đèn đuốc sáng trưng, đám trẻ con đeo mặt nạ quái thú răng nanh cầm đèn hoa sen đi lại trên phố. Hoa đăng vô số, pháo hoa trên bầu trời đêm như mưa sao, Kiều Nhược Nghiên trong xe ngựa vén màn vải ra, hứng thú thưởng thức cảnh đêm náo nhiệt này.
“Phong cảnh bên ngoài thật sự khiến người ta vui vẻ, nhưng lại làm Nghiên Nhi chẳng thèm liếc cha một cái.” Sau khi lên xe ngựa, con dâu nhỏ cứ lạnh nhạt với hắn. Bị làm lơ, Thẩm Thiên Xu hơi hụt hẫng, hắn giơ tay bế con dâu lên đầu gối, nhích lại gần tai nàng, thở ra hơi nóng: “Tiểu tao phụ vẫn đang giận cha à? Hử?”
“Bởi vì cha vừa mới gào lên với con, mặt còn hung dữ nữa.” Kiều Nhược Nghiên quay đầu nói, kéo khoảng cách giữa tai mình và môi cha. Nàng vẫn chưa hết giận đâu, nàng từ chối hành động thân mật kề tai nói nhỏ với nam nhân.
Trên mặt con dâu bôi một lớp son phấn thật dày, váy dài màu đậm trên người cực kỳ quê mùa, làm gương mặt thiếu nữ mười sáu tuổi của nàng nhìn già hơn mười tuổi.
Vốn dĩ Thẩm Thiên Xu rất hài lòng với lớp trang điểm của con dâu, hắn muốn dùng môi lưỡi ấm áp triền miên an ủi nàng, nhưng lúc này, nhìn lớp son phấn trên khuôn mặt nhỏ, ngược lại hắn không biết nên xuống miệng thế nào.
“Được lắm, cha chê Nghiên Nhi à!” Kiều Nhược Nghiên quay đầu lại, thấy Thẩm Thiên Xu sắc mặt do dự, không biết nên xuống miệng thế nào. Kiều Nhược Nghiên không thể nhịn được nữa, nàng lập tức thoát khỏi cái ôm của nam nhân, hờn dỗi ngồi sang bên kia.
“Sao cha có thể chê Nghiên Nhi chứ?” Sắc mặt Thẩm Thiên Xu dịu đi, hắn nghiêng người nhích lại gần con dâu, ấn một bên bả vai của nàng, xoay mặt con dâu qua đối diện với mình, “Cha chỉ đang nghĩ, nếu hôn làm bay son phấn trên mặt con dâu đi, đến lúc đó mặt Nghiên Nhi loang lổ vết phấn sẽ khiến người ta chê cười.”
Nam nhân mím môi mỏng, hơi thở nóng rực phả lên chóp mũi thiếu nữ, giọng hắn tùy ý: “Cha ăn cái miệng nhỏ của con dâu trước, sau đó hầu hạ ngực của con dâu được không?”
Không đợi con dâu phản ứng lại, Thẩm Thiên Xu liền đè nàng lên vách xe, triền miên hôn lấy đôi môi đỏ thơm ngát kia.
Thẩm Thiên Xu gặm cánh môi mềm mại xinh xắn của con dâu, đôi tay cởi bỏ áo nàng ném lên thảm lông, kéo cổ áo ra, cổ áo rơi xuống khuỷu tay nàng, bộ ngực trắng trẻo nõn nà bị hắn bóp lấy.
“Ngực của con dâu đầy đặn mê người, tuy không to như dưa, nhưng một bàn tay của cha cũng khó có thể nắm hết.” Thẩm Thiên Xu nhiệt tình liếm hôn cánh môi con dâu, hắn hôn rất nghiêm túc, kéo chiếc lưỡi mềm của con dâu ra ngoài, ngậm lấy đầu lưỡi, mút nước thơm của nàng.
Kiều Nhược Nghiên bị cha hôn đến nỗi người nhũn ra, nàng thấy nếp nhăn ở khoé mắt nam nhân, cầm lòng không đậu, nàng ôm lấy nửa khuôn mặt hắn, dùng lòng bàn tay vuốt ve những nếp nhăn mờ đó.
Ánh mắt Thẩm Thiên Xu chợt trở nên cô đơn, hắn ngừng hôn nàng, cười khổ: “Cha già rồi, mà Nghiên Nhi mới chỉ lớn. Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão. Cha làm như vậy, có phải là quá ích kỷ không?”
Thẩm Thiên Xu bỗng nhiên ý thức được giữa hai người cách nhau một chiếc rãnh tuổi tác. Nó không ngừng biểu hiện trên làn da mịn màng của nàng, còn gương mặt hắn đã lan tràn những nếp nhăn. Ngoài ra còn có sinh lão bệnh tử. Cái chết, là số mệnh mà hoàng thượng đã ăn đan dược nhưng cũng không thể thoát khỏi.
Một chậu nước lạnh dội ngay lên đầu, dập tắt lửa dục đang bốc cháy trong cơ thể Thẩm Thiên Xu, làm hắn bỗng trở nên ủ rũ. Thẩm Thiên Xu gục đầu xuống, khom người, kéo cổ áo ở khuỷu tay nàng lên mặc quần áo vào cho nàng.
“Thẩm Thiên Xu.” Kiều Nhược Nghiên trịnh trọng gọi hắn, nàng ôm đầu nam nhân, nhân lúc hắn không đề phòng, nàng ấn mặt nam nhân vào trong rãnh ngực bóng loáng.
Kiều Nhược Nghiên vặn vẹo nửa người trên, dùng nhũ thịt trắng nõn vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của cha, nàng đặt cằm lên tóc hắn, nói: “Không phải cuối cùng vẫn còn câu ‘ngày ngày cùng quân hảo' sao? Nghiên Nhi chỉ muốn vui vẻ ở bên cha mỗi ngày.”
“Từ tháng chạp đến nguyên tiêu, cơ thể Nghiên Nhi đã bị cha ăn sạch rồi, thậm chí… thậm chí ngay cả cúc huyệt ngượng ngùng cũng bị cha cắm vào không chỉ một lần. Sao? Bây giờ cha muốn ăn xong quỵt nợ à?”