Lời thổ lộ chân thành tha thiết của con dâu gạt hết đi nỗi chua xót ngập tràn trong lòng hắn, nam nhân hé môi, khẽ cười.
Trầm Thiên Xu trằn trọc liếm mút nhũ tuyết cao ngất mềm mại kia, hắn liếm rãnh nhũ trơn trượt, si mê ngửi mùi sữa thơm, hắn tán thưởng nói: “Con dâu của cha, có một bộ ngực thơm ngào ngạt.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam nhân cọ cọ ngực nàng, thỉnh thoảng sợi tóc hỗn độn quét qua đầu nhũ ứ máu đỏ bừng, như một nhúm lông mềm quét quét lên quả đỏ của nàng. Kiều Nhược Nghiên ngứa không chịu nổi, yêu kiều rên rỉ: “Ưm ưm… Ngứa, cha mút chúng nó… Ưm a…”
“Tiểu tao phụ muốn cho cha ăn núm vú nào trước?” Trầm Thiên Xu kề sát vào khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của con dâu, cọ chóp mũi nhau, sắc tình hỏi nàng.
Tóc mây nửa nghiêng, bộ ngực sữa to trắng nõn lộ ra, đôi mắt thiếu nữ mê mang. Nàng cắn ngón tay, nghĩ thầm, nam nhân luôn nghiêm túc đứng đắn, uy vũ hiên ngang đột nhiên sắc tình làm càn lên đúng là mê hoặc đòi mạng!
Tuy rằng trên giường cha luôn thích gọi nàng là tiểu tao phụ, nhưng cũng chỉ cứng nhắc gọi thôi. Bây giờ hai người bốn mắt nhìn nhau, trao nhau hơi thở, ái tình dục sắc trên mặt hắn làm Kiều Nhược Nghiên mất hết thần hồn, chỉ muốn giao thể xác và tinh thần cho hắn tùy ý đùa bỡn.
Nàng bóp bộ ngực đầy đặn của mình, ép hai quả nho đỏ tươi ướt át lại với nhau, dịu dàng quyến rũ hắn: “Nghiên Nhi muốn cho hai núm vú cùng bị cha ăn, để Nghiên Nhi đút cha ăn núm vú.”
Lúc xe ngựa đi đến cửa cung, người lái xe liên tục nhắc nhở ba lần, hai người mới vén rèm vải, từ trong xe khom lưng đi ra.
Kiều Nhược Nghiên vẫn đang sợ hãi lén quan sát xung quanh. May mà trên mặt có lớp son phấn che dấu, không thì nàng đi ra với hai má đỏ ửng, mắt lóng lánh nước xuân, người sáng suốt chắc chắn sẽ phát hiện điều gì đó.
“Nghiên Nhi không khỏe à?” Thiên Xu đi trước thấy con dâu không đi theo, quay đầu thấy nàng đi đường chậm rì rì, hắn bước nhanh quay lại, giơ tay đỡ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Nhược Nghiên bám lên cánh tay nam nhân, đặt phần lớn trọng lượng cơ thể lên người cha, nàng cố tình hạ giọng: “Tại cha hết, bóp ngực Nghiên Nhi cả đường đi, đầu nhũ bị mút sưng liếm cứng rồi, cha chưa từng thấy ngực của nữ nhân sao? Quỷ dâm.”
Núm vú cứng rắn cọ xát với vải dệt, cứ đi một bước, cơ thể nàng tê dại, eo bủn rủn, làm cho nàng không còn sức, cũng không dám bước đi nhanh.
Vừa nãy người muốn hắn hung hăng mút đầu nhũ là nàng, bây giờ người trách hắn mút quá mạnh cũng là nàng. Thẩm Thiên Xu bị thái độ không đồng nhất của con dâu làm cho vui vẻ.
Thấy con dâu yêu kiều dễ thương, Thẩm Thiên Xu giơ tay xoa đầu nàng, nói: “Nói thật với Nghiên Nhi, trước Nghiên Nhi, quả thực cha chưa từng nhìn thấy ngực nữ nhân trong hai mươi năm.”
“Huống chi ngực của Nghiên Nhi là cực phẩm, hình dạng tuyệt đẹp, nhũ thịt trắng nõn. Con lại dâm đãng câu dẫn cha như vậy, bây giờ núm vú sưng đỏ thì nên trách tiểu tao phụ hay là trách cha?”
Lúc hai người cúi đầu nói những lời dâm ngữ, một thái giám mặt trắng tay cầm phất trần đến đón.
“Thẩm tướng quân, mời ngài đi cùng ta.” Thái giám làm tư thế mời, xoay người dẫn hai người đến Ngự Hoa Viên.
Trên người thái giám có mùi son phấn nồng nặc, còn thơm hơn người mình. Kiều Nhược Nghiên hứng thú thưởng thức tư thế đi đứng quyến rũ của vị công công này, dáng người còn đẹp hơn nữ tử. Nàng nhìn cả đường, tuy chân đi loạng choạng nhưng cũng không cảm thấy đường xa.
Không hổ là tiệc hoàng gia, tiệc nguyên tiêu tổ chức cực kỳ hào hoa xa xỉ.
Trong Ngự Hoa Viên, trên mấy cành cây trăm tuổi treo đầy những sợi dây màu vàng to, có khoảng hơn trăm chiếc đèn lưu ly tám góc nhiều màu treo trên sợi dây màu. Trên đèn khắc thơ và tranh, ánh nến xuyên qua mặt đèn, thơ tranh bị phóng đại, hắt xuống sàn bạch ngọc.
Kỳ trân dị quả, đồ quý rượu ngon, dạ minh châu to trơn nhẵn trên cột ngọc phỉ thúy. Người trên yến hội đều mặc hoa phục, eo như ngọc đẹp. Chỉ có một mình Thẩm Thiên Xu vẫn mặc bào phục tay áo to, cổ tròn màu đen ngày thường lên triều, không hợp với không khí của yến hội.
Kiều Nhược Nghiên đi theo Thẩm Thiên Xu, ngồi xuống. Dưới bàn, nàng kéo góc áo cha, khó hiểu, “Cha, mọi người ở đây đều mặc cẩm y hoa thường, người lại mặc quan phục đến dự tiệc, cố ý muốn chọc bệ hạ không thích đúng không?”
“Nghiên Nhi thật thông minh.” Trầm Thiên Xu búng góc áo, ánh mắt sâu xa nhìn đèn lưu li.
Kiều Nhược Nghiên mở miệng hỏi, Thẩm Thiên Xu lại không chịu nói. Hai người lẳng lặng ngồi, đột nhiên một tiếng bén nhọn chói tai “Hoàng Thượng giá lâm”, làm mọi người ở đây vội vàng đứng dậy, quỳ sát đất.
Lúc tiếng “Chúng ái khanh bình thân” dưới ánh đèn rực rỡ truyền vào tai, nhịp tim Kiều Nhược Nghiên ngừng lại, nỗi hận lan tràn. Trước khi vào cung nàng còn khá tò mò với hoàng cung, giờ phút này lại hận không thể lập tức đứng dậy rời đi. Bởi vì người đang ngồi trên cao là kẻ giết người hại nàng cửa nát nhà tan, là hôn quân xem mạng người như cỏ rác!
Tất cả mọi thứ trước mắt trở nên đáng ghét, ngay cả đèn lưu ti tinh xảo mà nàng thích cũng giống như đã nhuốm máu tươi. Ai lại không biết, Lương đế hưởng thụ vô số xa hoa của nhân gian, phía dưới trải chồng chất xương trắng của người dân, tướng sĩ, trung thần chứ.
Ai cũng biết, ai cũng không nói. Hốc mắt Kiều Nhược Nghiên đỏ ửng.
“Con sao vậy?” Thẩm Thiên Xu nhận thấy con dâu không ổn, hắn chú ý đến hốc mắt đỏ lên của nàng, giật mình. Hắn nghĩ đến người bạn tốt đã qua đời, lại nhìn con dâu, đôi mắt lạnh lẽo hiện lên vẻ lo lắng.