Sáng sớm, thiếu nữ đã được thỏa mãn, lúc ra khỏi cửa phòng, nàng vướng chân khi bước qua bậc cửa, nàng kêu lên, thấy sắp ngã xuống đất.
“Sự nhanh trí khi câu dẫn cha đi đâu rồi? Sao bây giờ ngay cả bậc cửa cũng không qua được vậy.” Thời khắc quan trọng, Thẩm Thiên Xu ôm lấy eo con dâu, tránh xảy ra bi kịch gương mặt rực rỡ như ráng chiều kia hôn đất.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tại chân mềm quá.” Kiều Nhược Nghiên nhỏ giọng nói, nàng giữ chặt cánh tay cha, đi bước nhỏ, tư thế ngượng ngùng, rất mất tự nhiên.
“Tiểu dâm phụ phải kẹp chặt mông vào, nếu để một giọt chảy ra, ba ngày tiếp theo, con sẽ không được ăn gậy thịt của cha nữa.”
“Nghiên, Nghiên Nhi sẽ kẹp chặt.” Thiếu nữ đi bên cạnh cha, nhìn nam nhân bằng ánh mắt tha thiết say đắm.
Bình thường ra khỏi phủ mất một khắc, hôm nay hai người cọ tới cọ lui phải mất gấp hơn ba lần.
Trước phủ có một chiếc xe ngựa tám góc rộng, thùng xe chia làm hai bộ phận, bộ phận phía trước chiếm hai phần ba không gian thùng xe, được trải thảm mềm, có một chiếc bàn tròn gỗ đỏ thấp, trên bàn đặt trái cây, dụng cụ uống trà. Thùng xe sau được ngăn cách, dùng làm chỗ để đồ.
Kiều Nhược Nghiên ngồi trong xe ngựa, Thẩm Thiên Xu thì cưỡi ngựa đánh xe bên ngoài, lúc đi qua chợ, tiếng ồn ào theo gió thổi đến, hất một góc màn vải vào trong thùng xe, thiếu nữ vừa mới vén màn nhìn ra bên ngoài, bỗng xe ngựa dừng lại.
Nàng thấy nam nhân mặc trường bào bước đến một sạp nhỏ bán đồ ăn sáng, nói vài câu với chủ quán. Chủ quá đáp lại, mỉm cười đưa cho nam nhân hai bát cháo nóng và một lồng bánh được bọc bằng giấy dầu.
Đám người rộn ràng nhốn nháo, đám trẻ con tóc trái đào, cùng với đủ các nam tử nữ tử. Những con người muôn hình muôn vẻ này lần lượt đi lướt qua Thẩm Thiên Xu, trong mắt Kiều Nhược Nghiên, hình ảnh nam nhân cao lớn đứng trong chợ nhộn nhịp như một bức tranh tối màu giản dị mà tuyệt đẹp.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Màn xe bị vén lên, Thẩm Thiên Xu cầm đồ ăn sáng nóng hổi chui vào thùng xe, hắn dịu dàng nói:
“Nghiên Nhi đói lâu rồi đúng không? Lại đây nếm thử lồng bánh cha mua. Bánh nhà này ngon nhất đô thành đấy.”
Thấy hôm nay cha hào hứng hơn so với mọi ngày, tâm trạng Kiều Nhược Nghiên cũng tốt lên theo. Nàng bưng một bát cháo nóng và bánh lên, chậm rãi nhấm nháp, vừa dùng thìa múc cháo vừa nhìn hắn, hỏi: “Không phải cha mua hai phần sao, sao lại không ăn?”
“Nghiên Nhi ~ “ Thẩm Thiên Xu nhìn bát cháo nóng vẫn còn hơn một nửa trên tay con dâu, hắn gọi nàng, sau đó im lặng rất lâu, lâu đến nỗi Kiều Nhược Nghiên bỗng thấy hốt hoảng sau khi nghe xong tiếng gọi sâu xa này.
Bàn tay đặt dưới bàn của Thẩm Thiên Xu vẫn đang run rẩy, hắn cong môi, nở một nụ cười bất đắc dĩ rất miễn cưỡng.
Sau đó là tiếng vang nặng nề của đồ sứ rơi xuống thảm mềm.
Không xin lỗi, không giải thích, Thẩm Thiên Xu im lặng đặt con dâu hôn mê xuống, sau khi nói “Hãy ngủ một giấc thật ngon”, hắn thong dong khom lưng ra khỏi thùng xe, nâng tay vung roi, đánh xe ngựa đến cửa thành.
Nếu cứ như vậy mà đưa con dâu đi, mặc kệ không quan tâm đến loạn lạc trong thành, quãng đời còn lại của hắn, những lúc nhàn hạ, những lúc đêm dài không ngủ, đó là sự hối hận lâu dài của hắn.
Một sân nhỏ hình vuông có tường cao ngói sắc ở ngoại ô, trong sân trồng một cây ngân hạnh trăm năm, thô đến nỗi cần ba người mới ôm hết, đáng tiếc là cây đã rụng sạch lá, không thì đến mùa xuân hạ, bóng cây rậm sẽ phủ kín sân, gió lạnh phơ phất thấm vào lòng người.
“Mở cửa, mở cửa, ta muốn ra ngoài…” Lúc Kiều Nhược Nghiên tỉnh lại, nàng đang ở trong sân nhỏ xa lạ, yên tĩnh lạnh lẽo này. Lối ra duy nhất bị hai người mặc đồ đen chặn lại, nàng liên tục xông ra ngoài, nhưng bị ngăn lại không lưu tình.
“Thẩm Thiên Xu, Thẩm Thiên Xu đi đâu rồi?” Dưới ánh hoàng hôn, trong sân hoang vắng, thiếu nữ bất lực và thủ vệ mặc đồ đen không ngừng giằng co, nàng mất khống chế hét lên với bọn họ:
“Thẩm Thiên Xu đâu? Bảo Thẩm Thiên Xu đến gặp ta.” Nàng khóc rồi la hét, cho đến khi giọng khản đặc. Cuối cùng bất lực ngồi xổm xuống ôm lấy mình, nước mắt như những chuỗi hạt châu, từng hạt từng hạt chôn vùi trong nền đất, “Lừa đảo… Toàn gạt người… Lừa đảo…”
Hai thủ vệ mặt vô cảm kia thấy nàng khóc lóc thê thảm, rất đáng thương. Hai người đồng tình nhìn nhau, sau đó lại dời tầm mắt đi, cũng chỉ là đồng tình thôi.
Thật ra Kiều Nhược Nghiên đã loáng thoáng có suy đoán về hướng đi của nam nhân. Trong sân này, nàng làm loạn một lúc lâu, toàn thân chật vật, sau khi hoàn toàn hết hy vọng, nàng đứng dựa vào cây ngân hạnh, nhìn theo hướng hoàng thành.
Sương dần nặng hơn, gió lạnh thổi qua làm tóc mai nàng bay tán loạn, nàng kéo chặt quần áo, vẫn đứng dựa vào thân cây không nhúc nhích. Sương sớm đọng trên hàng mi dài của nàng làm tầm mắt nàng trở nên mơ hồ, thiếu nữ thất thần, lười lau đi.
Đến khi một thủ vệ trong đó không nhìn được nữa, tiến lên khuyên nàng: “Không lâu nữa tướng quân sẽ về, Thiếu phu nhân về phòng trước đi, đừng để cơ thể tổn thương do giá rét.”
“Ngươi muốn cho ta ra ngoài sao?” Đồng tử dại ra hơi chuyển động, nàng nhìn hắn, một câu đã làm hắn nghẹn họng không biết nói gì.
Đêm khuya giờ Tý, trên hoàng thành, ánh lửa thông thiên, đỏ rực một khoảng, chân trời như một biển lửa mênh mông. Kiều Nhược Nghiên nhìn vùng màu đỏ chói mắt, trên bầu trời tối đen, chỉ có màu khát máu ở nơi đó khiến nàng vừa sợ hãi vừa đau lòng.