Thẩm Anh Vi ngắm cảnh mãi ở phòng giám đốc cũng sắp phát ngán ra rồi mà Hoắc Thiếu Dực không thả cho cô về nữa.
Nhìn từ trên xuống phát hiện bên dưới rất tấp nập, cô gái nhỏ cũng muốn đi dạo nhiều hơn, hít thở thiên nhiên khí trời.
Hoắc Thiếu Dực bảo hộ cô quá kín kẽ, làm đôi lúc cô sẽ thấy ngột ngạt, tuy cô không nói ra nhưng không phải cô không muốn chạy ra ngoài bay nhảy.
Tuy nhiên cô cũng phát hiện ông xã nhà mình có trái tim dễ tổn thương, cô sợ cô nói xong anh sẽ làm vỡ vụn trái tim pha lê của mình mất.
"Thiếu Dực."
Thấy anh đang nghiêm túc làm việc thế thôi, chứ thực chất anh không cầm được lòng mình, chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn cô gái của mình một chút, xem cô đang làm gì.
Anh biết thời khắc cô đến đây là bản thân không có cách để tập trung làm việc được mà.
"Gì vậy em?"
"Em muốn xuống dưới chơi một chút."
Quả nhiên Hoắc Thiếu Dực không quá đồng ý với ý kiến của cô.
Hoắc Thiếu Dực vì có được Thẩm Anh Vi không phải bằng cách quang minh chính đại gì nên lúc nào anh cũng có tâm lí lo được lo mất.
"Chơi ở đây không được sao?"
Thấy anh không muốn thả mình đi, Thẩm Anh Vi bắt đầu giở chiêu trò mà cô nghĩ anh nhất định không chống lại được.
Cô tiến về phía anh, dựa sát vào người đàn ông cao lớn.
Tay cô vòng qua cổ anh một cách thuần thục, mặt cũng dán vào má người nọ.
"Đi mà...!đi mà...!ông xã..."
Quả nhiên Hoắc Thiếu Dực không thể nào đỡ được, giọng cô gái này ngọt muốn chết, cô lại còn làm nũng với anh, bảo anh phải từ chối bằng cách nào đây.
Hoắc Thiếu Dực đã bắt đầu lung lay rồi, nhưng cứ muốn làm khó dễ bà xã, anh còn muốn nghe giọng nói ngọt chết người này thêm một chút.
Đâu phải lúc nào anh cũng được nghe, phải tận hưởng cho đủ chứ.
Anh vòng tay ra ôm cô ngồi lên đùi mình, vứt cây bút máy sang một bên, anh ngả người xuống ghế, giọng nói trầm khàn vang lên.
"Gọi anh là gì nào?"
"Ông xã..." Thẩm Anh Vi biết bình thường anh rất thích được gọi như vậy.
Nhưng chẳng biết hôm nay tại sao anh đặc biệt khó chiều, cô gọi mấy lần rồi anh còn thấy chưa đủ.
"Còn gọi là gì nữa?"
"Thiếu Dực..." Cô nàng suy nghĩ một lúc, lại dựa vào người anh làm nũng.
"Tiếp đi bảo bối."
"Tình yêu, anh yêu, anh Dực..." Thẩm Anh Vi đấu tranh một lúc mới có thể thốt ra mấy lời này, không biết tại sao Hoắc Thiếu Dực lúc nào cũng có thể nói ra mấy lời yêu thương một cách nhẹ nhàng như vậy.
"Được rồi, cho em đi chơi, nhưng phải mang vệ sĩ đi theo." Hoắc Thiếu Dực còn chưa quên mấy sự kiện lần trước.
Chỉ sợ ở nơi nào đó anh không nhìn thấy được, cô sẽ bị người ta khi dễ.
Bởi vậy anh luôn muốn bảo vệ bà xã của mình một cách kín kẽ nhất, sẽ không ai có thể gây tổn thương cho cô.
"Em chỉ đi loanh quanh ở dưới thôi mà." Chỉ có điều cô vợ nhỏ của anh chẳng có chút xíu cảm kích nào.
Cô không hiểu được nỗi lòng của ông xã, cảm thấy anh lúc nào cũng lo lắng quá mức.
Vả lại nếu mang vệ sĩ theo sẽ rất dễ bị người khác chú ý, Thẩm Anh Vi chỉ muốn ngắm nhìn cảnh bên dưới một chút mà thôi.
Cô không nghĩ đã cự tuyệt khiến Hoắc Thiếu Dực thoáng nhíu mày.
Anh đưa tay lên vỗ vỗ má cô.
"Ngoan, nghe lời anh, nếu em đi một mình anh không yên tâm." Nếu không phải lát nữa có cuộc họp quan trọng thì anh đã bỏ việc đi với cô rồi.
Chỉ là cô gái nhỏ nghe đến đây vẫn thấy không vui, cô nâng đôi mắt ngập nước ngây thơ lên nhìn ông xã nhà mình.
Từ đầu đến cuối không nói một lời nào, nhưng vẻ uất ức trong đôi mắt đó lại hiện ra thật rõ ràng.
Hoắc Thiếu Dực chưa bao giờ thấy vợ mình khó dỗ như thế.
Lúc đôi mắt của cô phản chiếu hình ảnh của anh bên trong đó, anh chỉ thấy...!mình xong đời rồi...
Không thể cưỡng lại được, đúng là cô nhỏ gian manh, rất biết dùng chiêu trò mà.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Thiếu Dực thở ra một hơi, thỏa hiệp.
Anh còn cách nào khác nữa đâu.
Vợ anh biết điểm yếu của anh nằm ở đâu, còn rất biết cách vận dụng thế mạnh của mình.
"Được rồi, chỉ lần này thôi đó, anh để em đi một mình nhưng mười lăm phút nữa em phải trở lại."
"..."
"Hai mươi phút." Hoắc Thiếu Dực cảm thấy tôn nghiêm của mình từ đầu đến cuối đã không còn một mảnh.
Tại sao anh không thể cứng rắn mạnh mẽ với cô được chứ?
"..." Thẩm Anh Vi quyết đối đầu với anh tới cùng, không đạt được mục đích không từ bỏ.
"Ba mươi phút, giới hạn cuối cùng đó, không hơn được nữa." Không thấy cô một chút anh đã bắt đầu lo lắng rồi, cô không thể đi lâu như vậy được.
"Biết anh thương em nhất mà." Cô vui vẻ gật đầu, thôi thì ba mươi phút, ông xã đúng là khó chiều.
Cô nhỏ hôn vào má anh một cái thật nhẹ rồi trèo từ người anh xuống, vui vẻ, tung tăng như một con bướm nhỏ.
Hoắc Thiếu Dực thấy cô chạy đi như vậy cũng hết cách, tuy miệng anh đáp ứng cô là để cho cô đi một mình, nhưng sao anh có thể yên tâm được.
Anh gọi vệ sĩ tới, ra lệnh.
"Đi theo, nhưng đừng để cho cô ấy phát hiện ra."
Hoắc Thiếu Dực nào biết, nhân lúc anh không có ở bên cạnh cô, lại có người không muốn sống mà tính kế cô vợ nhỏ của anh.
"Tôi thấy nó ra ngoài rồi, không có Hoắc Thiếu Dực đi theo, các anh cứ theo lời tôi mà xử lí con nhỏ đó cho tốt.
Tiền thù lao sẽ dựa vào biểu hiện của các anh mà tăng thêm."