Người trong căng tin không ít, bây giờ họ đều nhìn sang bên này, có người còn cao giọng nói lời châm biếm.
"Chỉ là một đứa được bao nuôi thôi, lên giọng với ai không biết."
Thẩm Anh Vi nhíu mày nhìn qua, người kia lập tức ngậm miệng cúi đầu xuống, như chưa từng nói ra câu vừa rồi.
Nhưng việc trên diễn đàn đã thu hút khá nhiều người, bài viết đó thậm chí còn đang được đẩy lên cao hơn.
Đối với những sinh viên ở đây, việc họ rất quan tâm chính là những sự việc nóng bỏng xảy ra trong cuộc sống.
Và việc của Thẩm Anh Vi càng khiến người ta phải chú ý hơn nữa.
Có người hả hê, có người vui vẻ khi người khác gặp họa.
Trên đời lúc nào cũng có người này người kia, dù cô không làm gì cũng khiến cho người khác ganh ghét.
"Tôi là Thẩm Anh Vi, có chuyện gì?"
Cô không đứng dậy, vẫn nhàn nhã ngồi trước bàn ăn xem mấy người này có thể bày trò gì.
Tính ra trong xương cốt của cô cũng có phần kiêu ngạo, lúc ở nhà thì được ba mẹ yêu thương, muốn gì là có đó.
Lúc ở bên Hoắc Thiếu Dực lại được anh chiều chuộng nâng niu, giờ cô nói muốn trăng sao khéo anh cũng hái xuống cho cô mất.
Vậy nên mấy người như vậy không đáng để cô cho vào mắt.
Cô gái tóc nhuộm kia thấy mình gần như bị sỉ nhục, xưa này chưa có ai thấy cô ta mà không khúm núm gọi một tiếng chị đại, thế mà giờ lại có một con nhỏ xinh đẹp hơn người một tí đã ở đây vênh váo.
"Tại sao mày dám cướp Trương Thực của tao hả?"
Trương Thực là người cô nàng này theo đuổi, cả trường hầu như ai cũng biết nên không có ai dám đường đường chính chính công khai theo đuổi anh ta.
Là hotboy của trường đại học số một này, nghe đồn gia thế của anh ta cũng không vừa, lại có ngoại hình điển trai cùng thành tích đáng nể.
Vậy nên đến cả cô gái này cũng bị anh ta thu hút.
Cô nàng kia giống như đang thể hiện cho mọi người thấy, vỗ tay thật mạnh lên bàn ăn của cô khiến cho ly nước đang được đặt trên đó đổ xuống đồng hồ điện tử trên tay Thẩm Anh Vi.
Cô liếc mắt nhìn cô ta một cái, trước tiên cầm khăn giấy lau đồng hồ trên tay mình.
Trương Thực trong miệng cô ta là ai, Thẩm Anh Vi không biết.
"Trương Thực liên quan gì đến tôi? Vả lại cô làm hỏng đồng hồ của tôi rồi, đền đi."
Đồng hồ của cô là tìm được trong phòng để phụ kiện bên cạnh phòng ngủ, lúc đầu cô chỉ muốn tìm một cái đồng hồ không quá khoa trương để đeo đi học.
Ai biết Hoắc Thiếu Dực chuẩn bị đồ cho cô chẳng đáng tin chút nào, cái nào cũng gắn kim cương sáng lấp lánh thế kia thì biết làm thế nào.
Thế là cô rút ra một cái có vẻ không hút mắt nhất, tuy nhiên để ý kĩ vẫn thấy kim cương sáng chói trên đó, Thẩm Anh Vi cũng hết cách.
"Trương Thực từ chối tao vì nói thích mày, mày còn nói không biết anh ấy.
Còn cái đồng hồ đểu của mày thì tao đền là được chứ gì, mày cứ chờ đó."
Gia đình của cô nàng tóc nhuộm xanh kia cũng coi như là khá giả, trước nay ba mẹ cô ta không ngại cho cô ta rất nhiều tiền tiêu hàng tháng.
Vậy nên mới dứt khoát đồng ý đền tiền.
Chỉ là một cái đồng hồ rẻ rách, có gì mà không trả được.
Nghe cô ta nói vậy, xác thực Thẩm Anh Vi vẫn không biết Trương Thực là ai.
Nhưng nghe kiểu này thì là anh ta thích mình, Thẩm Anh Vi cũng không quan tâm lắm, chỉ thấy may mắn vì ông xã nhà mình không biết chuyện, nếu không anh lại giận dỗi cho cô coi.
Ôn Hiên và Yến Nhã Nam ở bên kia lại giật mình thấy rõ, hóa ra nam thần Trương Thực lại thích Anh Vi, đúng là tin tức mới.
Người trong nhà ăn này nghe được cũng có dáng vẻ giống bọn họ.
Chị đại bị từ chối, lại còn bị từ chối mất mặt như thế, cô gái bị chị ta nhắm tới này đúng là thảm.
Chị gái tóc màu kia cầm điện thoại ra, mang khuôn mặt khinh khỉnh bật chế độ tìm kiếm bằng hình ảnh trên thanh công cụ rồi chụp ảnh chiếc đồng hồ bị dính nước.
Bây giờ thời đại công nghệ, chỉ cần chụp một cái rồi dán tìm kiếm là được, nhất định sẽ ra giá của chiếc đồng hồ này.
"Đền xong cái này cho mày là mày chết với tao, nhất định là do mày quyến rũ anh Trương nên mới thế."
Cùng lắm là hàng chợ hay hàng của mấy quán rẻ tiền, cô ta không quan tâm số tiền này lắm.
Nhưng ai ngờ, lúc tìm kiếm xong, biểu cảm trên mặt cô gái đó cứng đờ, không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Mấy cô gái theo sau cô ta thấy người dẫn đầu của mình như vậy cũng tò mò theo.
Sao tự nhiên lại như vậy, có gì ngạc nhiên lắm sao?
Mấy cô gái đó tiến lên, xem qua màn hình điện thoại rồi cũng ngây ra theo.
"Nhất định là lỗi rồi."
"Đúng vậy, đồ cô ta dùng là đồ fake, quét lại đi."
"Đúng đó, đúng đó."
Thẩm Anh Vi không bất ngờ lắm, Hoắc Thiếu Dực mua cái gì mà không phải hàng đắt nhất, tuy cái này nhìn bình thường nhất trong tủ đồ của cô rồi nhưng không có nghĩa giá của nó cũng rẻ.
Ôn Hiên và Yến Nhã Nam đang đứng canh một bên, chỉ cần mấy cô gái kia dám động thủ là bọn họ cũng nhào lên bảo vệ người.
"Sao vậy? Chuyện gì thế."
Thẩm Anh Vi để mặc cho cô gái tóc nhuộm kia quét đến mấy lần, lúc nào cũng nhìn thấy số tiền lên tới con số mà cô ta không ngờ tới là lại thấy khó thở.
"Mấy người xong chưa?"
Đồ ăn nguội rồi ăn cũng không còn ngon nữa, vả lại sắp tới giờ lên lớp, cô không muốn mất thời gian với những người như thế này.
Chờ cô nàng kia hoàn hồn xong, cô không nhanh không chậm nói.
"Nào, đền đi."
Cô ta không ngờ tự nhiên lại bay đi một số tiền lớn như vậy, mà chính miệng cô ả nói sẽ đền, trước mặt nhiều người như vậy nếu nuốt lời thì còn gì là thể diện.
Nhưng muốn đền tiền cũng chẳng phải một câu nói là xong, số tiền này quá lớn, chỉ sợ đến ba mẹ cô ta còn không tin chứ đừng nói là cho tiền đền.
"Sao? Không đền được hả?"
Thẩm Anh Vi cũng không có ý định bắt chẹt người ta quá đáng, chỉ muốn cho cô nàng lúc nào cũng huênh hoang này một bài học nhớ đời mà thôi.
Và hiển nhiên việc này cũng làm cho cô nàng kia quên hẳn cái gì mà Trương Thực, bây giờ Trương Thực còn gì quan trọng nữa đâu.
Đồng hồ thực ra không hỏng, đồ này nhiễm nước cũng không thể chết máy nhanh thế được, nhưng cô nàng kia lúc đó miệng đòi đánh đòi chiến với người ta nên chẳng để ý cũng chẳng nghĩ tới mình rơi vào hoàn cảnh bây giờ.
Chuông báo tiết học buổi chiều vang lên, Thẩm Anh Vi không muốn nói chuyện nữa, mang theo đồ đựng cơm và đũa dĩa đến trả lại cho căng tin.
Trước khi đi còn nói với cô gái kia một câu khiến cho cô ta như được đại xá.
"Không cần đền nữa, cô về lớp đi."
Nếu bình thường sẽ bị cô ta cho là mất mặt, nhưng bây giờ chỉ mong chờ câu nói này mà thôi.
Thẩm Anh Vi đi vừa nghĩ thầm đúng là Hoắc Thiếu Dực chiều hư cô rồi, ăn cái gì cũng không thấy ngon nữa.
Hai người bạn mới quen kia của cô vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
"Cậu nghĩ xem giá của nó là bao nhiêu mà cô ta lại không trả được?"
"Làm sao tớ biết được, nhưng nhất định là rất khủng, nếu không khuôn mặt cô ta lúc đó đã không giống như ăn phải ruồi như vậy."
"Haha, đúng là đáng đời mà."
Người trong nhà ăn cũng tản đi, vừa đi vừa nghị luận chuyện vừa rồi.
Có người cũng có suy nghĩ rất hả hê, cô gái kia làm mưa làm gió ở trường khiến bao người không vừa mắt, cuối cùng cũng bị trị rồi.
Tiết học tiếp theo là ghép lớp, Ninh Diệu Diệu không nghĩ lại gặp Thẩm Anh Vi ở đây.
Lại còn ngồi gần mình như vậy, Ninh Diệu Diệu xưa nay là người có phần lạnh lùng và nội tâm nhưng lại không nhịn được lên tiếng chào hỏi.
"Cô là Thẩm Anh Vi? Xin chào, tôi là Ninh Diệu Diệu."