Tin tức một tòa nhà được quyên tặng cho trường dưới danh nghĩa của Thẩm Anh Vi rất nhanh lan truyền khắp trường học.
Người có tiền trên thế giới này rất nhiều, nhưng người vung tiền như cỏ rác lại không có mấy ai.
Việc tặng tòa nhà dạy học không phải là kinh phí nhỏ, mọi người vì việc này mà đưa ra những dự đoán khác nhau.
Có người nói cô là con nhà giàu, có người nói cô thực chất là tiểu thư gia thế nhưng giấu diếm đi học.
Hoặc cũng có những người ác ý cắn mãi không nhả chuyện cô được bao nuôi trên diễn đàn.
Nhưng rất nhanh, việc trên diễn đàn đã được giải quyết.
Trong vòng chưa tới một ngày, Thẩm Anh Vi vốn tưởng có thể dấu ông xã khó chiều ở nhà, ai dè anh đã biết hết cả rồi, còn giúp cô xử lí mọi việc một cách đâu ra đó.
Nếu nói đây không phải là Hoắc Thiếu Dực làm, Thẩm Anh Vi sẽ không tin.
Tác phong làm việc của vị Hoắc gia nhà mình, sao cô có thể không rõ ràng cho được.
Lúc giải lao giữa giờ, cô lập tức lấy điện thoại gọi điện cho anh.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy, gần như chỉ cần Thẩm Anh Vi gọi, dù Hoắc Thiếu Dực có làm gì cũng ưu tiên việc nghe điện thoại của cô trước.
Dù có đang trong cuộc họp anh cũng cho cấp dưới dừng lại, còn bản thân cầm điện thoại nói chuyện yêu thương với bà xã nhà mình.
Chưa chờ cô nói chuyện, anh đã giành lời trước.
"Tại sao ở trường chịu ủy khuất mà không chịu nói cho anh?"
Nếu không phải anh lúc nào cũng lo được lo mất, lúc nào cũng sợ cô gặp chuyện rồi cho người tìm hiểu mọi chuyện thì có phải cô định dấu anh luôn không.
"Em không có việc gì thật đấy, anh đừng lo lắng."
Thẩm Anh Vi ở đầu bên kia cười cười, cô không hỏi tại sao anh biết, với năng lực của anh biết mọi chuyện một cách tường tận cũng đâu có khó.
Cô cũng không định nói gì với anh về việc anh cho người theo sát hành động của cô, dù sao vẫn là anh lo lắng cho mình.
"Còn việc anh đột nhiên tặng tòa nhà đó nữa..."
Thẩm Anh Vi bĩu môi, Hoắc Thiếu Dực đúng chuẩn là một tên thổ hào chính hiệu, mỗi lần ra tay là mạnh như vậy.
"Mấy người ở trường em cứ thích đâm đầu vào chỗ chết, anh chỉ cảnh cáo họ một chút thôi."
Dùng tiền để cảnh cáo, nếu không thể dùng đến tiền thì dùng rất nhiều tiền.
Thẩm Anh Vi hết chỗ nói rồi, đúng là không ngăn được Hoắc Thiếu Dực làm việc anh muốn làm mà.
Vốn muốn tâm sự yêu thương với bà xã nhà mình một chút, anh đã nghe thấy tiếng chuông báo giờ học ở bên kia.
Những lúc thế này anh chỉ thấy hối hận vì để cô rời tầm mắt mình, tại sao lịch học lại sớm như vậy, còn chưa cho anh tận hưởng đủ cảm giác có vợ ở bên cạnh lâu đã phải tách ra rồi.
Nhưng nếu không cho cô đi học, cô sẽ oán chết anh mất.
Thẩm Anh Vi muốn cắt đứt cuộc gọi, báo cho anh một tiếng để chuẩn bị vào học thì lại nghe giọng của anh ở phía bên kia truyền lại.
"Em học ngoan nhé, hết giờ anh tới đón em."
Không phải cô không biết dạo này anh bận, thậm chí có những hôm còn làm việc ở thư phòng đế muộn.
Tuy khoảng cách từ đây đến công ti anh không tính đi mất nhiều thời gian, nhưng nhìn anh làm việc mệt mỏi rồi chạy đi chạy lại thì cô không đành lòng.
"Em gọi tài xế trong nhà đến được rồi, công việc của anh bận rộn, đừng lãng phí sức lực của mình như vậy."
Ban đầu cô còn muốn thử đi xe bus về cho giống các sinh viên, nhưng mà nghĩ đến Hoắc thiếu gia nhà mình, anh biết cô làm vậy nhất định lại lải nhải lo lắng cho cô xem.
Cô không phải trẻ ba tuổi, anh lúc nào cũng muốn quản nghiêm như vậy, thậm chí đi ra ngoài còn sợ cô lạc mất.
Nào có ai chăm vợ như chăm con giống anh đâu.
"Thể lực của anh thế nào, chẳng lẽ em không biết?"
Sở thích của Hoắc thiếu gia chính là chọc cho vợ yêu nổi cáu rồi mình đi dỗ.
"Anh...!vô sỉ."
"Được rồi, lúc nào tan học anh sẽ tới đón em, ngoan, học đi rồi lát ông xã em tới."
"Dạ..."
Từ khi tin tức truyền ra, ai cũng không dám nghị luận bàn tán chuyện cô bị bao nuôi kia nữa.
Thậm chí bài đó bây giờ đã bị gỡ trên diễn đàn, nghe đồn có người đang tra ID người đăng, tìm được lập tức bị đuổi học.
Mấy người nói hùa theo bài đó bây giờ đang cảm thấy run sợ, biết vậy ngay từ đầu đã không tham gia hóng hớt rồi nói xấu người ta.
Mà người đăng bài kia đúng là thảm rồi, chẳng biết nghĩ thế nào lại đặt điều cho người ta, xấu xa như thế, nhận quả báo là xứng đáng.
Có người còn thấy Ninh tiểu thư của Ninh gia còn bắt chuyện với Thẩm Anh Vi, mà vị nhà họ Ninh đó có bao giờ nhiệt tình như vậy?
Nhất định là có gì đó, hoặc là thân phận của Thẩm Anh Vi quá lớn, đến người như Ninh Diệu Diệu mà bọn họ không với được tới kia còn muốn làm thân.
Những cô gái ở độ tuổi này đúng là suy nghĩ nhiều quá, cũng mơ mộng quá nhiều.
Nhưng những gì bọn họ suy đoán là có phần đúng, quả thực Thẩm Anh Vi có thân phận rất cao, chỉ với việc cô là con gái Thẩm tổng đã đủ oanh liệt rồi, nếu lộ ra cô là vợ Hoắc tổng nữa thì càng khiến bọn họ không ngờ tới hơn.
Hoắc tổng là ai? Những người dân thường có thể không biết nhiều về giới thượng lưu của thành phố, nhưng riêng Hoắc gia thì lại khác.
Cái tên của Hoắc Thiếu Dực như sét đánh bên tai bọn họ, nào có mấy người không biết.
Chỉ có điều họ đã đoán sai về Ninh Diệu Diệu.
Bây giờ cô ấy đã dọn ra ngoài, lại thêm việc ba mẹ Ninh gia không yêu thương từ lâu, dù bây giờ ba Ninh có phần chú ý tới cô ấy nhiều hơn nhưng cuối cùng vẫn chỉ có vậy.
Cô đâu cần bám lấy Thẩm Anh Vi để giúp đỡ nhà họ Ninh làm gì nữa.
Cô ấy chỉ đơn thuần muốn kết bạn với Thẩm Anh Vi, không có mưu đồ gì khác.
Điều này nói ra có thể sẽ không mấy người tin, giới hào môn hỗn loạn như vậy, biết ai là hư tình giả ý.
Giờ tan học, Hoắc Thiếu Dực dừng xe bên kia đường, loại xe đắt tiền như vậy dù có ở đâu cũng khiến người ta phải chú ý.
May mắn lúc đầu Thẩm Anh Vi đã dặn dò anh không cần xuống xe, cứ ngồi trên đó chờ cô là được rồi.
Anh còn hơi ủy khuất với lời nói của cô, nghĩ cô không muốn công khai thân phận với anh.
Nào ngờ chỉ cần một câu nói của Thẩm Anh Vi đã thành công dỗ dành vị nổi tiếng khó tính của Hoắc gia này.
Lúc đó cô nói: "Anh đẹp trai như vậy, em sợ anh xuống sẽ gây chú ý quá lớn."
Thế là Hoắc Thiếu Dực tự mình gặm nhấm sự ngọt ngào này, nghe lời bà xã ngồi trong xe một bước cũng không xuống nữa.
Vợ nói là phải nghe, vợ dặn dò là phải làm, anh không thể cãi lại được.
Nghĩ tới cô không thích người khác nhìn anh, trong lòng không khỏi dâng lên một chút yêu thương.
Cuối cùng vợ anh cũng hiểu cảm giác mỗi khi cô ra đường rồi bị mấy người đàn ông khác nhìn thấy vẻ đẹp yêu kiều của cô rồi.
Vừa lúc đó, anh đã thấy cô gái nhỏ đang đi về phía này, tuy cô hòa lẫn với đám người đông đúc, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt anh đã nhận ra.
Không có khả năng anh không tìm thấy cô, chỉ cần nhìn qua một cái anh đã xác định được rồi.
Hoắc Thiếu Dực thấy cô sắp đi tới, trong lòng càng vui hơn, đã chuẩn bị sẵn tư thế để ôm cô nhỏ vào lòng ngay lập tức, thế mà bước chân của cô đột nhiên dừng lại.
Anh khó hiểu quay đầu sang phía Vi Vi nhà mình vừa nhìn qua, có một người đàn ông khác đang đứng ở phía bên kia đường, nhìn chằm chằm vào Thẩm Anh Vi.
Cảnh tượng đó khiến anh cảm thấy nhức mắt vô cùng.
Đây không phải tên khốn Lương Minh Phàm thì còn là ai?
Thế mà hắn còn dám vác mặt đến đây, đúng là không biết thân biết phận của mình.
Hoắc Thiếu Dực thấy Thẩm Anh Vi đã không còn nhìn nữa, anh chỉ thấy cô nhìn tên kia không tới mấy giây đã tiếp tục đi về phía này.
Hoắc tổng biết mình cần bình ổn cảm xúc lại, lần trước gặp tên khốn này đã làm cho hai vợ chồng bọn họ xảy ra chuyện một khoảng thời gian.
Khó khăn lắm Vi Vi mới hết giận anh, anh không thể làm ra động thái gì khác, nếu không lần này sẽ rất khó dỗ.
Còn Lương Minh Phàm ở phía bên kia, anh chỉ muốn đến xem cô một chút, không muốn làm gì khác nữa.
Chỉ cần nhìn cô gái đó thêm một giây thôi anh đã đủ thỏa mãn rồi.
Anh cũng biết mình không nên quấy rầy hai người bọn họ, Anh Vi giờ đang rất hạnh phúc, còn anh sẽ chỉ làm bọn họ khó xử và chán ghét mà thôi.
Nhưng chân anh không tự chủ được đến đây, chỉ cần nhìn một cái thôi, chỉ cần như vậy, là quá đủ.
Nhìn một lần rồi anh sẽ quay người rời đi ngay, anh sẽ không đứng lên bắt chuyện với cô, làm một người si mê là được rồi.