Hoắc Triết Vĩ nghe Hoắc lão gia không quan tâm đến mình, hắn ta cũng không nổi cáu như mọi lần.
Trước đây khi còn nhỏ, hắn ta cũng thân thiết với người bác trai này lắm.
Bác trai khi đó cũng chiều chuộng hắn, còn hay nhắc nhở con trai mình phải nhường nhịn em họ này đây.
Nhưng khi lớn dần, ba hắn nói cho hắn biết rằng người nhà đó đã chiếm tất cả tài sản mà đáng nhẽ nhà họ nên được hưởng, trong lòng Hoắc Triết Vĩ mới cảm thấy tức giận và không cam tâm đến nhường nào.
Tuy có danh hiệu em họ của Hoắc tổng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là họ hàng, người ngoài không tôn kính bọn họ quá nhiều, cái Hoắc Triết Vĩ muốn phải nhiều hơn nữa, mọi người phải nhìn người nhà hắn bằng con mắt khác.
"Bác trai à, bác nghĩ xem có nên chuyển lại mấy công ti con kia về lại danh nghĩa của ba con cháu không."
Hoắc Triết Vĩ chẳng biết có phải hạng người hiểu chuyện không, nhưng trước nay hắn ta chưa bao giờ tỏ ra là người biết điều trước mặt người của chi thứ nhất này.
Đến tận bây giờ hắn ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện cũ, nghĩ lại mình vẫn thiệt thòi, bị Hoắc Thiếu Dực đòi lại mấy thứ đó cũng đủ mất mặt.
Đối với hắn ta, tiền quyền là quan trọng nhất, tình thân chẳng là gì cả.
Ngày xưa có thể sẽ coi trọng, nhưng bây giờ lớn rồi hắn mới thấy mấy thứ đó chỉ khiến cho người ta mệt mỏi.
Hoắc lão gia đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, không quan tâm cậu trai này nói gì, một lúc sau Hoắc Triết Vĩ không thấy người đáp lại mình mới không vui, cao giọng hỏi lại lần nữa.
"Lần trước tôi đã nói rồi mà cháu nghe chưa rõ à?"
Hoắc Triết Vĩ nghe giọng ông không ra vui giận thì cũng lớn gan hơn.
"Bác đã cho rồi sao có lý đòi lại."
"Chính cháu cũng biết cháu và ba cháu không thể duy trì công ti đó được mà."
Hoắc lão gia nói với giọng lạnh tanh, đứa em trai đó của ông, đúng là đã dạy ra một đứa con còn biết phá của hơn cả bản thân mình.
Hoắc Triết Vĩ lại nghĩ người này đang coi thường gia đình mình, muốn nổi giận nhưng thực chất không dám.
Nhìn Hoắc lão gia bây giờ hiền lành là thế, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn mang một chút tâm lí kính sợ người bên trên.
Hắn ta biết kể cả có là ba mình đứng đây thì vẫn như vậy.
Nhưng càng như vậy tâm lí không cam lòng trong hắn mới trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
"Cái gì mà không thể duy trì chứ, là mấy người tự động thu hồi lại, nếu để một thời gian sau tự khắc nó sẽ về quỹ đạo của mình thôi."
Hoắc nhị thiếu gia trưng ra bộ dáng này khiến người ta càng không muốn nhìn thẳng, sự thật đã bày ra đó rồi mà còn cố cãi lí, không biết nghị lực nào đã cho hắn ta sức mạnh lớn như vậy.
Đúng lúc này, hành lang bên kia vang lên tiếng người nói ồn ào.
"Vi Vi, con đi chậm một chút."
"Con vừa tỉnh dậy được một lúc thôi đấy, cơ thể còn yếu lắm, đừng vội vã như thế."
Hoắc lão gia thấy người tới là Thẩm Anh Vi, trên đầu cô còn có một cái băng gạc không lớn, vài chỗ trên cánh tay cũng được dán băng y tế lại.
Nhìn qua thấy cô không bị thương gì đáng kể, chỉ là mấy vết ngoài da.
Nhưng lúc này da mặt cô lại trắng bệch, lúc chạy cũng không chạy nhanh, đợi cô đứng được trước cửa phòng cấp cứu đã thở không ra hơi.
Thẩm lão gia cùng Thẩm phu nhân lo lắng cho con gái của họ, lúc nhìn thấy Hoắc lão gia chỉ gật đầu chào hỏi bình thường rồi thôi.
Thẩm Anh Vi đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn đèn đỏ phis trên chưa được tắt, cô quay sang hỏi ba chồng của mình.
"Thiếu Dực thế nào rồi ạ?"
Lúc cô tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy bản thân vẫn đang trong trạng thái mộng mị, người như đang mơ chưa thể trở về thực tại, đầu óc quay cuồng đến đáng sợ.
Nhìn ba mẹ mình đang đứng trước mặt mình hỏi han quan tâm, nhưng trong lòng cô nhớ rõ khuôn mặt đầy máu của người đàn ông đang che chắn cho mình.
Lúc đó giọng cô thều thào: "Anh Thiếu Dực ở đâu rồi ạ?"
Cô nhìn quanh phòng cũng không thấy anh, cảm giác lo lắng lại không có cách nào có thể kìm nén nổi.
Ít nhất cô phải nhìn thấy anh bình an đứng trước mặt mình mới có thể bình tĩnh.
"Thằng bé đang trong phòng bệnh cấp cứu, chắc sắp xong rồi, con nghỉ ngơi một lát đi đã."
Thật ra trong thời gian chờ con gái tỉnh lại, hai ông bà đã hỏi thăm qua, Hoắc Thiếu Dực quả thực bị thương không nhẹ.
Thẩm Anh Vi nghe vậy, khuôn mặt tái nhợt lại biến sắc, đôi môi mỏng cô mím lại thành một đường, không nói không rằng chạy thẳng ra khỏi phòng khiến người nhà họ Thẩm sợ muốn khiếp vía.
Bà Thẩm phản ứng rất nhanh, vừa thấy con gái leo xuống giường đã muốn ngăn cản.
"Vi Vi, con đi đâu...?"
Vì hai ông bà ngồi ở phía trong nên phải vòng qua giường bệnh mới đi đến chỗ cô được.
Lúc chạy tới thì cửa phòng đã mở ra, hai ông bà nhìn nhau, hết cách, chỉ có thể đuổi theo sau con gái.
"Vi Vi, chờ mẹ với."
Thẩm Anh Vi chạy một đường đến trước cửa phòng cấp cứu, không chờ người khác nói xong, cô đã ngồi sụp xuống trước cửa phòng.
Hoắc lão gia thấy vậy cũng không đành lòng, chỉ nói vài câu an ủi.
"Thiếu Dực không sao đâu, con đừng lo."
Thật tâm Hoắc lão gia rất thích đứa bé này, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại xinh xắn thông minh, ông rất ưng ý cô con dâu do con trai mình chọn lựa.
Một phần thích đó cũng do con trai ông thích nữa.
Lúc đầu ông có suy nghĩ, liệu con trai ông cướp người mạnh bạo như thế thì giữa hai người thực sự có tình yêu hay không?
Hoắc lão gia năm xưa cũng không phải là một người cổ hủ, ông không quan tâm cái gì mà liên kết gia tộc, dùng hôn nhân làm cầu nối.
Ông càng quan tâm việc con cái của mình thực sự hạnh phúc hơn, nếu con trai ông thực sự thích, thêm vào đó người con ông chọn có cách cư xử và những phẩm chất đáng quý, dù có thân phận thế nào ông cũng ủng hộ hết mình.
Đứa bé này, không phải ông không biết do con trai mình mạnh mẽ đoạt lấy.
Xong ông không biết làm thế nào cả, chỉ mong hai đứa nó có thể thực sự hạnh phúc bên nhau.
Hoắc Triết Vĩ thấy người khác không để ý đến mình liền bĩu môi.
Thấy người nhà họ Thẩm chạy đến, hắn ta biết không nên nói thêm mấy chuyện đó ở đây, nếu không người mất mặt sẽ là mình.
Nhưng nếu bỏ đi thì hắn ta lại không cam lòng, hắn biết mấy công ti con đó đã được Hoắc Thiếu Dực chấn chỉnh đàng hoàng và đi vào quỹ đạo làm việc vốn có rồi nên mới mặt dày đến đây đòi lại.
Nếu không đòi hắn sẽ cảm giác đồ của mình bị người khác lấy mất, thật sự chẳng vui vẻ gì.
Thẩm Anh Vi đơ người, cảm giác mấy vết thương trên thân mình cũng không còn đau nữa, bây giờ cô chỉ nghĩ đến ông xã nhà mình đang trong phòng cấp cứu là lòng lại bồn chồn không yên.
Ba mẹ Thẩm biết không nên quấy rầy cô vào lúc này nên cũng chỉ im lặng, nhìn phòng cấp cứu vẫn sáng đèn mà không nói gì.
Hôm nay hai đứa nó có dự định đến nhà mình ăn cơm, hai ông bà còn vui vẻ một hồi, nghĩ nên làm món gì để tiếp đãi con rể và con dâu, thế nhưng chờ mãi không thấy hai đứa nó về.
Đến lúc nhận được tin hai đứa bị tai nạn xe cộ, lòng ông bà lại bất an khó chịu.
Lần đó Thẩm Anh Vi bị tai nạn xe dẫn đến mất trí nhớ vẫn lưu lại bóng ma khó quên trong lòng người làm ba làm mẹ.
Chẳng bao lâu lại tiếp tục gặp tai nạn, không biết tại sao lại như vậy nữa.
Trong đầu Thẩm Anh Vi vẫn chỉ quanh quẩn một thoáng thời gian trước khi cô ngất đi.
Lúc đó anh vẫn còn rất mạnh mẽ, rất đáng tin cậy, là anh che chở cho cô, vậy tại sao giờ đây anh lại yếu ớt nằm trong phòng bệnh như vậy.
Cảm giác thời gian chưa bao giờ trôi qua lâu như vậy, đến lúc cô cảm giác cả người mình đã tê cứng không còn chút sức lực nào nữa, cửa phòng cấp cứu mới mở ra.
Đèn đỏ trên đó vụt tắt, vị bác sĩ trung niên được gọi là người có chuyên môn nhất của bệnh viện đi ra, trên mặt ông là một chiếc kính gọng bạc.
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, còn một số vết thương ngoài da và cánh tay bị gãy sẽ cần thời gian để hồi phục.
Người nhà có thể vào thăm bệnh nhân được rồi."
Đằng sau ông là mấy y tá đang đẩy Hoắc Thiếu Dực ra khỏi phòng bệnh cấp cứu về lại phòng bệnh thường.
Thẩm Anh Vi nhìn thấy liền lập tức theo sau, ba mẹ Thẩm cũng đi tới, còn Hoắc lão gia ở lại để trao đổi vài vấn đề với người bác sĩ kia.
Chỉ có Hoắc Triết Vĩ không biết làm thế nào, hắn ta chẳng rảnh rỗi để đi thăm bệnh của người anh họ này, hắn đến đây với mục đích là đòi tiền đòi công ti.
Cứ nghĩ Hoắc lão gia đang lo lắng cho con mình sẽ dễ nói chuyện hơn, có thể không do dự và trả lại toàn bộ.
Ai dè người này chẳng những không đi theo kế hoạch ban đầu mà càng làm hắn khó chịu hơn.
Công ti khả năng không đòi được rồi, đúng là chẳng có gì tốt đẹp hết.
Nhà họ Hoắc lắm tài sản như vậy, tại sao cứ phải thu lại mấy thứ đồ của ba con hắn như thế.
Hoắc lão gia đã nói chuyện xong, biết con trai mình không có gì nguy hiểm nữa mới thở phào nhẹ nhõm, nếu không ông biết nói chuyện thế nào với bà bạn già của mình đây.
Nhìn Hoắc Triết Vĩ vẫn đang đứng bên kia, ông nghĩ phải giải quyết chuyện này cho ổn thỏa mới được, không nên làm phiền đến con trai ông.
Bây giờ nó đang bệnh, cần nhất là nghỉ ngơi giữ sức, mấy người này không nên đến làm phiền.
"Cháu qua đây nói chuyện với tôi một chút."
Trong phòng bệnh, Thẩm Anh Vi ngồi trước giường bệnh của anh, nhìn trên trán anh quấn một tầng băng gạc, một tay còn bó bột, khuôn mặt anh không có chút máu, trông nhạt nhòa đến mức khiến cô phải đau lòng.
Ba mẹ Thẩm biết hai người coi như không có gì nguy hiểm, muốn khuyên cô lên giường nghỉ ngơi nhưng cô không nghe.
"Con không sao, ba mẹ không cần lo đâu."