Nhưng ngày tháng vui vẻ của anh không kéo dài được lâu, vì vợ yêu bận đi học mà bỏ anh ở nhà một mình.
Nghỉ một mình thì còn nghĩa lí gì nữa, Hoắc Thiếu Dực tìm đủ mọi cách để níu chân cô nhỏ ở lại, ai dè lúc cô quay đầu lại ném cho ạn một tập tài liệu cao quá đầu của công ti.
Đó là công việc tồn đọng mà anh phải làm trong thời gian này.
Trợ lí biết ông chủ nhà mình kiểu gì cũng tức giận nên đã thu gọn số công việc cần giải quyết đó lại, nhưng thu rồi nó vẫn nhiều như thế.
Là trách Hoắc tổng lúc cần làm thì không làm, lúc trợ lí gọi điện bàn bạc thì không nghe vì còn mải ve vãn vợ.
Hoắc Thiếu Dực nâng cánh tay đang bó bột lên trước mặt Thẩm Anh Vi, bắt đầu dùng chiêu đáng thương cầu người thương xót giống mọi ngày.
"Vi Vi, anh đau tay."
Lúc trước chỉ cần xài chiêu này là cô nhỏ sẽ lo lắng cho anh lắm, cô sẽ đi đến bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi han ông xã anh đau ở đâu à, có khó chịu quá không, để em xoa xoa cho anh nhé.
Nếu không thì chúng ta đi bệnh viện, em mang anh đi.
Thế mà chưa được bao lâu, người vợ hiền thục của anh đã trở lên lạnh lùng quá đỗi rồi.
Nghe anh nói đau tay, Thẩm Anh Vi mặc kệ.
"Anh có thể viết bằng tay kia mà."
Căn bản cũng là lo cho anh, nếu anh cứ lười biếng thì thời gian sau chắc anh phải dồn hết thời gian vào việc công ti đến đêm cũng chẳng thể ngủ.
"Tay kia anh cũng đau."
Thẩm Anh Vi tỏ vẻ không thể thương lượng thêm.
"Vậy viết bằng chân đi."
Quăng lại một câu, cô đeo cặp sách đi ra cửa, trước đó còn dặn dò.
"Anh nhớ ăn cơm đúng bữa, làm việc chăm chỉ không được lười biếng, thêm cả ngủ trưa đầy đủ.
Em về mà biết anh không làm như lời em nói là đêm nay anh ra ngoài đường ngủ."
Hoắc Thiếu Dực nào còn cách khác, cảm giác này, thật là không thể diễn tả bằng lời.
Bây giờ anh thấy bản thân đang là một cô vợ nhỏ tùy hứng chuyên lười biếng lúc nào cũng chờ chồng về.
Tại sao chỉ sau một vụ tai nạn, vai trò của anh và vợ đã thay đổi lớn đến mức này rồi.
Không được không được, đêm nay anh phải hoán đổi vai trò giữa hai người mới được.
Lại nghĩ đến việc tai nạn mấy ngày trước, Hoắc Thiếu Dực cười lạnh, gọi điện thoại cho người khác.
"Tra giúp tôi chuyện đó đi."
Làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy ở trên đời, nếu không có người sắp đặt từ sớm thì sao mọi chuyện lại trùng khớp được như thế.
"Cái tên tài xế gây tai nạn đó khai rằng do mình bất cẩn làm mất lái nên mới gây ra chuyện này, tôi đã đi tìm hiểu, nhà hắn chỉ có một vợ và một con nhỏ, bản thân thì làm tài xế lái xe nuôi gia đình.
Tạm thời là chưa có gì đáng nghi, trong thời gian này tài khoản của hắn cũng không có tiền chuyển vào, có vẻ như không có ai thuê hắn làm việc này cả."
Mọi việc đều không có chút sơ hở nào mới là chỗ đáng nghi, có người là sắp xếp đủ đầy từ đầu đến cuối, chứng tỏ thủ đoạn cũng không tồi.
Bây giờ muốn tra sâu xuống thì hẳn người kia cũng đã có thời gian để tẩu thoát hoặc hủy mọi bằng chứng chối tội.
"Hôm đó cái tên lái xe đã theo dõi xe của tôi."
Người ở đầu dây bên kia lại tiếp tục nói.
"Tôi cũng nói với hắn cái này, nhưng tên đó rất ngoan cố, cái gì cũng không chịu khai ra, chỉ nói là bản thân đi cùng đường với anh, không hề có chuyện theo dõi ở đây."
Hoắc Thiếu Dực biết mấy người đã làm việc này thì hầu hết toàn là dân liều mạng, nào dễ khai ra người đằng sau như thế.
"Cứ giao hắn lại cho cảnh sát đi, kiếm thêm vài chuyện hắn làm ngày trước rồi để hắn ngồi trong tù một thời gian nữa.
Kiểu gì cũng có ngày bắt được người đằng sau thôi."
"Từ bao giờ anh lại tuân thủ pháp luật như vậy hả?"
Hoắc Thiếu Dực từ trước đến nay nào phải người lương thiện gì, những người trước làm việv với anh đều biết vị đại gia này thủ đoạn hơn người, sự máu lạnh vô tình cũng chẳng kém.
Quả thực còn giống một ông trùm xã hội đen hơn cả mấy vị đại ca ngoài kia.
Có người tỏ vẻ nếu anh không muốn làm tổng giám đốc nữa thì đi làm dân xã hội cũng được.
Cổng vào thế giới đó lúc nào cũng chào đón vị Hoắc tổng này bước vào.
"Vợ tôi dặn phải làm một công dân tốt."
Người bên kia nghe thấy vậy liền đen mặt cúp máy, lúc nào cũng vợ vợ vợ.
Từ khi tên này lấy vợ xong đã biến thành một người khác mất rồi, còn đâu vẻ Hoắc tổng lạnh nhạt nữa...
Cúp điện thoại, Hoắc Thiếu Dực lại tự mình chìm vào mớ suy nghĩ còn đang dang dở.
Người lần này ra tay đúng là rất quyết liệt, trong đầu anh đã điểm qua một vài khuôn mặt xung quanh mình, nhưng tạm thời còn chưa có bằng chứng.
Người này không biết nhắm vào anh hay nhắm vào vợ anh.
Nếu như mục tiêu là anh, thì bọn chúng đáng chết, nhưng nếu mục tiêu là vợ anh, thì bọn chúng càng đáng chết hơn.
Anh ngả người ra ghế sau, chuyện công ti dạo gần đây coi như là ổn định, không có người nào dám ngáng chân ngang nhiên gây rối.
Lương thị đã biết cụp đuôi làm người, hẳn là lần đe dọa đó của anh dành cho Lương Minh Phàm đã có hiệu quả.
Nếu bọn chúng không chịu nghe lời, anh không ngại dùng chút thủ đoạn cho Lương gia nếm thử chút đắng, xem bọn chúng có thể duy trì được bao lâu trong tình trạng đó.
Gần đây Hoắc Triết Vĩ không còn bám riết không tha, liên tục gây chuyện giống như trước nữa.
Có vẻ lần đó nói chuyện với ba anh, ba anh đã nói vài điều khiến người em họ không nên thân này biết thân biết phận của mình một chút.
Tốt nhất là đừng gây phiền phức cho anh, anh cũng không có nhiều tình cảm dành cho chi thứ hai giống như ba mình đâu.
Bây giờ anh lại là người cầm quyền Hoắc thị, ba anh muốn anh làm gì đó cho chi thứ hai cũng chỉ có thể khuyên bảo anh thôi.
Vì vậy Hoắc Triết Vĩ nên tự hiểu lấy mình đi.
Anh đã cung cấp rất nhiều, cũng chi rất nhiều cho quãng thời gian của nhà bọn họ rồi.
Trong những năm qua, thử hỏi nhà đó có thể tự làm một công việc, tự kiếm được tiền nuôi gia đình và bản thân không?
Hay tất cả chỉ chờ Hoắc Thiếu Dực đưa tay ra giúp đỡ.
Chắc chắn một ngày nào đó anh sẽ không giúp bọn họ nữa, cho đám người đó tự thân vận động, tự lo lấy mình thì tốt hơn.
--------
Thẩm Anh Vi được tài xế đưa đến trường, vừa bước xuống đã khiến nhiều người chú ý.
Đợt trước họ chú ý cô gái này vì cô ấy rất đẹp, rất giàu có, nghe đồn gia thế rất khủng khiếp, vậy nên mới khiến nhiều người hâm mộ và ganh tị.
Hôm nay bọn họ chú ý cô gái này một phần là vì sự kiện ngày hôm đó, có thể Thẩm Anh Vi chỉ coi đó là một bước đệm, một việc không đáng nhớ đến nhưng bọn họ chưa quên ngày đó có một người đàn ông điển trai, trông cách ăn mặt khôi ngô phong độ đã hớp hồn biết bao cô gái và đến nhận là người yêu của Thẩm Anh Vi.
Điều này khiến bao nhiêu cô gái trẻ trong trường tiếc hận, càng thêm ganh tị cô gái có đủ mọi thứ này.
Tạo hóa đúng là không công bằng, cô ấy có dung mạo đẹp, có gia thế tốt, lại có một người yêu khôi ngô tuấn tú chẳng chút kém cạnh, hai người đứng cạnh nhau như một đôi bích nhân trời định vậy.
Giống như mọi ngày, Thẩm Anh Vi không quan tâm ánh mắt của người khác, cô một đường đi vào lớp, lúc tới bàn đã thấy bạn học Ôn và bạn Yến đang múa bút thành văn.
Hai người này đúng là rất hợp nhau, đến việc không làm bài tập cũng phải rủ nhau làm chung rồi lúc đến lớp lại phải vung tay lên mà chép, có đôi khi còn thách nhau xem ai chép xong trước.
Thấy Ôn Hiên là Thẩm Anh Vi lại càng đau đầu, cô cầm quyển sách trong cặp ra nhét vào trong cặp cậu ấy, giống như đã cầm phải một thứ gì đó gây bỏng tay.
Ôn Hiên cũng nhìn ra, lúc thấy mặt cô đỏ phừng phừng liền không có lương tâm mà trêu chọc.
"Thấy thế nào, bạn học Thẩm."
"Cậu còn có mặt mũi mà hỏi."
Nào ngờ người như cậu ta lại có một mặt tối như vậy chứ, đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.
Ôn Hiên thấy cô như vậy liền cười phá lên, cậu ta nhét lại quyển sách vào sâu bên trong.
"Tớ cũng đâu có biết nội dung của nó là như vậy, hôm đó ở thư viện thấy bạn học của tớ đang đọc nó rồi cười rất vui vẻ, tớ còn tưởng sách gì hay ho, nào ngờ lại là loại sách đó."
Trường học mấy cô rất cởi mở, vả lại quyển sách đó giống như mấy quyển giáo dục giới tính, cũng không được coi là quá khích gì gì đó.
Nhưng tại Hoắc Thiếu Dực cứ lởn vởn bên tai cô làm cô muốn ném nó đi luôn cho rồi.
"Cậu đúng là đồ vô lương tâm đấy."
Thấy biểu cảm ai oán của cô, Ôn Hiên cũng biết mình đã đầu độc một tâm hồn ngây thơ trong sáng rồi.
"Sao thế, gây họa cho cậu rồi?"
"Suýt thì vậy."
Đúng là gây họa rồi, ngày hôm đó bị Hoắc Thiếu Dực dạy dỗ cho đau cả thắt lưng, cô đúng là rất muốn xông lên cho bạn học Ôn Hiên này một phát nhớ đời.
Lúc đang hậm hực, cô phát hiện trong ngăn bàn mình lại có một lá thư không đề tên.
Lá thư này giống như lần trước, chỉ có người nhận là Thẩm Anh Vi - Hoắc Thiếu Dực chứ không hề để tên người gửi.
Tám chín phần mười là người này muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ của hai người.
Cô đã lĩnh hội một lần, đương nhiên là không ngu ngốc mở ra đọc.
Dù không tin tưởng mấy thứ trên lá thư này viết, nhưng cô sẽ cảm thấy khó chịu.
Không phải cô chưa từng nghĩ mang thứ này về cho Hoắc Thiếu Dực xem.
Nhưng nghĩ đến anh bận trăm công nghìn việc, vả lại người này chỉ gửi thư chứ không gây ra động thái gì lớn, cô không muốn làm phiền đến anh.