Lúc nhận được tin tức, Hoắc tổng lập tức rơi vào trạng thái lo sợ, anh vội vội vàng vàng cầm lấy áo khoác và chìa khóa xe rồi chạy thẳng ra ngoài.
May mắn Hoắc tổng đây còn chưa quên tay mình mới gãy không bao lâu, còn chưa hoàn toàn hồi phục nên không cậy mạnh tự mình lái xe.
Đến trợ lí cũng không kịp đuổi theo.
Hoắc tổng biết được cô đang ở bệnh viện nào, anh không có thời gian chần chờ nữa mà kêu tài xế xe phóng vút đi.
Trợ lí đáng thương kia không thể bỏ cho ông chủ nhà mình đi một mình thế được, anh ta giống như liều cả cái mạng già mà leo lên xe khác rồi đuổi theo.
Trên đường đi nhìn tổng giám đốc nhà mình vượt không biết bao nhiêu cái đèn giao thông, phóng qua biết bao nhiêu cảnh sát bằng tốc độ mắt thường nhìn thấy còn phải sợ.
Trợ lí âm thầm lau mồ hôi đang túa ra trên trán, anh ta không dám rời mắt khỏi chiếc xe đen kia nửa phút, một bên gọi điện cho bệnh viện hỏi tình hình bên kia.
Phu nhân gặp chuyện là điều trợ lí không hề mong muốn, chỉ cần phu nhân xảy ra chuyện gì đó thôi là y như rằng cả ngày hôm đó Hoắc tổng sẽ rơi vào trạng thái khí áp thấp.
Trợ lí nhanh chóng gọi điện cho bệnh viện dặn dò, nhất định phải chú ý tình hình của phu nhân bên kia, chuẩn bị phòng bệnh cùng người chăm sóc cho thật tốt.
Nếu không lúc Hoắc tổng tới mà thấy vợ mình không được chăm sóc chu đáo là anh lại giận chó đánh mèo cái bệnh viện đó cho coi.
Không biết dạo gần đây xảy ra chuyện gì mà hết Hoắc tổng nhà mình cùng phu nhân vào viện, anh ta đương nhiên biết Hoắc Thiếu Dực mới ốm dậy chưa bao lâu, là một trợ lí toàn năng, anh ta giống như kiêm luôn làm trợ lí đời sống của tổng giám đốc.
Hồi Hoắc tổng muốn bày mưu tính kế để tán tỉnh phu nhân cũng có một chút công sức của anh ta ở trong đó, tuy rằng cũng là một tên độc thân chưa từng có mảnh tình nào nhưng anh ta tự thấy trình độ của mình ở phương diện này hơn hẳn Hoắc tổng nhiều.
Trở lại việc chính của ngày hôm nay, lại tiếp tục nhìn chiếc xe đang chở Hoắc tổng lao đi vun vút trên cung đường lớn kia, anh ta chỉ mong sao nhanh nhanh đến bệnh viện.
Thẩm Anh Vi tỉnh lại, cô đưa tay lên xoa xoa trán, lúc nãy ngã xuống bất ngờ như vậy nên không có ai kịp đưa tay đỡ cô, giống như cô cũng không kịp ổn định thân mình nên mới đập đầu xuống đất.
Trên trán cô còn có một vệt đỏ do ngã sấp xuống, mấy y tá lúc đó nhanh chóng đưa cô đến phòng bệnh.
Vốn định đi thăm Ninh Diệu Diệu, thế mà bây giờ cô lại nhìn thấy người đáng lẽ nên nằm trên giường bệnh là Ninh Diệu Diệu lại đang ngồi trước giường bệnh của mình.
"Cậu không sao chứ?"
"Không sao, chỉ hơi đau đầu một chút."
Thẩm Anh Vi lắc lắc đầu, cô không muốn ngửi mùi của bệnh viện chút nào.
Cảm giác mình sắp thành khách quen của nơi này mất rồi, cứ cách chục ngày lại vào viện một lần vì lí do gì đó, cô không thích cảm giác này chút nào.
Thẩm Anh Vi hồn nhiên không biết mình sớm đã thành bà chủ của bệnh viện này rồi, vì vốn nó thuộc về gia sản của Hoắc tổng nhà cô.
"Mà Hoắc tổng nhà mình không biết đó chứ?"
Ninh Diệu Diệu đỡ cô ngồi dậy, đưa sang một ly nước ấm đã được đặt sẵn trên bàn từ sớm.
"Ông xã nhà cậu đang trên đường tới đây rồi."
Thẩm Anh Vi thở dài, cô không muốn Hoắc Thiếu Dực biết chút nào, nhất định anh lại lo lắng cuống cuồng lên cho mà xem.
Anh còn đang bị gãy tay, cánh tay đó chưa đến ngày khỏi, còn chưa tháo băng, bây giờ lại phải lo lắng cho cô thế này, bản thân cô cũng thấy áy náy.
Cô vẫn nhớ lí do mình ngất xỉu, không biết tại sao, lúc cô đi qua phòng một đoạn gần phòng cấp cứu, thấy người bị tai nạn xe toàn thân máu me được đẩy đi, lúc đó tình huống của cô đã không ổn lắm rồi.
Cô tự cho rằng bản thân hơi sợ máu, lại nhìn thấy cảnh như thế nên sinh ra cảm giác chóng mặt chút thôi.
Nào ngờ khi nghe thấy lời mấy y tá đó bàn tán thì lập tức rơi vào mê mang.
Mấy y tá đó không biết cô ở đó, chỉ lo nói chuyện của mình.
"Cô biết gì không? Hôm trước tôi mới nghe bên phòng khác đưa tin rằng Hoắc phu nhân của chúng ta là được Hoắc tổng bắt về, chứ thực chất ban đầu cô ấy chẳng yêu đương gì với Hoắc tổng hết ấy."
"Thật sao? Cô biết nhiều thế, mà công nhận mấy câu chuyện hào môn đó cũng dọa người thật nhỉ."
"Chứ sao, tôi biết được là nhờ quen biết người của phòng khác đấy.
Lần trước phu nhân bị tai nạn xe rồi được đưa vào bệnh viện chúng ta, người y tá phụ trách hôm đó đúng là biết không ít chuyện đâu."
Thẩm Anh Vi lúc đó không biết phải hình dung tâm trạng của mình là gì.
Cô gần như đã quên luôn chuyện mình chẳng nhớ gì tới quá khứ mà chỉ mải đắm chìm vào hiện tại hạnh phúc với Hoắc Thiếu Dực.
Lúc đầu khi nhìn những tin tức liên quan đến ba nhà Hoắc, Thẩm và Lương cô luôn nghĩ rằng đó là mấy tin đồn nhảm nhí của cánh nhà báo hòng kéo thêm người đọc cho tòa soạn của họ mà thôi.
Cô không tin những gì người ngoài nói, cô chỉ tin những lời mà Hoắc Thiếu Dực đã giải thích với cô.
Cô tin rằng bản thân và anh ấy đã sớm yêu nhau, đã nghĩ đến việc bên nhau dài lâu.
Cô tin mình cũng yêu anh và tin anh yêu cô, nếu không yêu, sao anh có thể trả giá vì cô nhiều tới như thế.
Không có ai cưng chiều cô như anh, không có ai lo lắng cho cô nhiều như anh.
Anh sợ cô sẽ thiệt thòi, sẽ lo nghĩ nhiều, thậm chí những chuyện vụn vặt anh cũng là người giúp đỡ cô giải quyết.
Anh sợ cô chịu ủy khuất, sợ cô không chăm sóc tốt cho bản thân, nếu tất cả những gì anh nói đều không đúng, vậy thì tại sao anh lại toàn tâm toàn ý vì cô như thế.
Nếu là ngày trước, cô sẽ không ngần ngại, cũng chẳng thèm để ý mà nghiêng về phía Hoắc Thiếu Dực.
Tin toàn bộ lời anh nói, cô cảm thấy người ngoài toàn không đáng tin.
Nhưng ngày hôm nay có thể do tâm trí cô không ổn định lắm, thế mà chính bản thân cô lại muốn phủ nhận những điều anh nói.
Thẩm Anh Vi không muốn nghĩ nữa, cô mệt mỏi chống tay lên tường, mong muốn có thể xua đi những điều không muốn nghĩ tới.
Thế mà cô mơ màng ngã sấp xuống, lúc tỉnh lại đã nằm trên giường bệnh rồi.
Mở mắt ra, cô nhìn thấy Ninh Diệu Diệu đang lo lắng nhìn mình, chẳng biết tại sao cô lại thấy buồn cười.
Người như cô giống như hai ngày ba bữa lại phải vào bệnh viện một chuyến, đúng là gây mệt mỏi cho người khác.
"Lại còn cười được nữa, nằm yên đó, để mình đi gọi bác sĩ."
Thẩm Anh Vi nằm xuống giường, cô lấy tay xoa xoa trán vẫn còn đau.
Những kí ức vụn vặt giống như đang chồng chéo lên nhau, kéo cô về trạng thái không mấy dễ chịu.
Cô giống như nhìn thấy kí ức ngày nào đó, chẳng xa xôi nhưng lại không nắm bắt được hết.
Người đàn ông cao lớn tuấn tú tới nhà cô, nói rằng cô phải trở thành vợ của anh ta, muốn cô cắt đứt quan hệ với vị hôn phu của mình.
Nhưng khi đó thì sao? Cô không đồng ý, Thẩm Anh Vi của khi đó chạy thẳng ra ngoài mà chẳng thèm suy nghĩ, rồi ánh sáng chói mắt đó hiện lên trước mắt cô.
Tiếng phanh xe gấp gáp khiến cô đau đầu.
"Vi Vi, em sao rồi?"
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng bệnh vang lên tiếng người đàn ông mà cô quen thuộc nhất.