Khi Ninh Diệu Diệu bị đánh ngã ra đất, trước khi bất tỉnh chỉ nhìn thấy mấy người đàn ông mặc đồ đen đi tới, trực giác của cô ấy cho biết rằng mục đích của mấy người này nhất định là Thẩm Anh Vi.
Trước hết, Ninh Diệu Diệu bây giờ thân cô thế cô, nếu Ninh Diễm Thanh muốn dạy dỗ cô thì chẳng cần tốn nhiều công sức nhu thế, chỉ cần trực tiếp đi tới cho Ninh Diệu Diệu đây một cái tát là được.
Trước đây không phải là chưa từng xảy ra.
Vậy nên bọn chúng nhất định nhắm vào Thẩm Anh Vi, nhà họ Hoắc và nhà họ Thẩm không phải gia đình bình thường, lúc nào cũng có đám người muốn ngáng chân những gia tộc như vậy.
Nhưng nghĩ là vậy, Ninh Diệu Diệu thân là một cô gái nhỏ cũng chẳng có sức mà phản kháng, chỉ cảm thấy trên gáy là một trận đau buốt, người này xuống tay chẳng có ý gì là thương tiếc người khác.
Trước mắt Ninh Diệu Diệu tối sầm, cô ấy ngã quỵ xuống đất bất tỉnh nhân sự, không thể làm gì khác là để cho Thẩm Anh Vi bị người lôi đi.
Vì hai người bị tập kích ở nơi chẳng có mấy người qua lại nên Ninh Diệu Diệu nằm đó lâu hơn nữa cũng không có ai đến giúp đỡ.
Người kia ra tay rất mạnh nên cô ấy mới ngất lâu như thế, lúc tỉnh còn phải vịn tường mà đứng lên, tránh đi sự đau xót ở phía sau cổ.
Ninh Diệu Diệu không báo cảnh sát mà muốn báo cho người nhà họ Hoắc hoặc nhà họ Thẩm.
Chỉ có điều đáng tiếc một nữ sinh như Ninh Diệu Diệu sao có bản lĩnh có được tí liên lạc cá nhân nào của Hoắc Thiếu Dực.
Còn nếu báo cảnh sát, cô ấy sợ sẽ làm ảnh hưởng tới việc của Hoắc tổng.
Thẩm Anh Vi bị bắt cóc như thế, hiển nhiên Hoắc Thiếu Dực đã biết rồi, mà với năng lực của vị giám đốc trẻ tuổi kia, có gọi cảnh sát tới cũng không giúp được gì.
Ninh Diệu Diệu hơi sốt sắng, cô ấy không còn cách nào khác, liền lên mạng tìm trang chính của Hoắc thị, trên đó là số của tổng công ti.
Ninh Diệu Diệu tự biết người nghe số điện thoại này là trợ lí hoặc tiếp tân của tổng bộ, nhưng cô ấy vẫn gọi qua.
Đầu bên kia vang lên giọng nói uyển chuyển thanh nhã của người con gái, nghe qua có vẻ rất bài bản và chuyên nghiệp.
"Xin chào, đây là Công ti trách nhiệm hữu hạn Quốc tế Hoắc thị, liệu tôi có thể giúp gì được cho ngài."
Ninh Diệu Diệu không có nhiều thời gian để nói lời khách sáo, cô ấy vào luôn chủ đề chính.
"Cô có thể báo với Hoắc tổng hoặc trợ lí của ngài ấy cho tôi được không? Nói rằng có một cô gái tên là Ninh Diệu Diệu có việc muốn tìm, việc này liên quan đến Thẩm Anh Vi."
"Chuyện này..."
Tiếp tân kia cũng không nghĩ rằng đầu bên này sẽ nói như vậy.
Cô ấy chỉ là người trực điện thoại bình thường, tác phong vẫn có, đương nhiên sẽ không tùy tiện nghe từ một phía bên này rồi chạy đi tìm Hoắc tổng được.
Nhưng lời của Ninh Diệu Diệu quá mức dồn dập, cô ấy vốn định từ chối thì lại nghe nói tiếp.
"Cô hãy liên lạc với Hoắc tổng giúp tôi, việc này thực sự rất gấp, liên quan đến phu nhân tổng giám đốc của mấy người, cô hãy giúp tôi liên lạc với anh ta đi."
"Được rồi, tôi sẽ thử xem."
Đâu phải ai cũng liên lạc được với Hoắc tổng, vì vậy cô tiếp tân nó chỉ có thể gọi cho trợ lí của ngài ấy.
Nếu không phải nghe được người kia nói việc này liên quan đến phu nhân thì cô ấy cũng chẳng đi giúp.
Nhưng vì phu nhân đối với Hoắc tổng quá quan trọng, nghe người trong công ti đồn thổi rằng phu nhân giám đốc còn là đại tiểu thư của gia đình hào môn nào đó.
Được Hoắc tổng cưng chiều đến mức không thể cưng chiều hơn, cái gì cũng nghe vị kia nói thì ai lại rảnh rỗi đi truyền lời thế kia.
Lúc trợ lí nhận được điện thoại, biết được Ninh Diệu Diệu muốn liên lạc với Hoắc tổng nhà mình, anh ta nhanh nhẹn hỏi lại số của Ninh Diệu Diệu rồi báo cho Hoắc tổng đang tức giận muốn phá hủy hết tất cả biết.
Thân là trợ lí đặc biệt của ông chủ, khi bà chủ nhà mình bị người không biết trời cao đất dày nào đó bắt đi, trợ lí không thể không sợ hãi lau mồ hôi, chỉ lo lắng một giây sau Hoắc tổng nhà mình sẽ cho nổ tan tành mảnh đất này.
Thực sự là quá mức nguy hiểm...
Khi Hoắc Thiếu Dực mặt lạnh nhận điện thoại của người gọi tới.
Ninh Diệu Diệu báo qua tình hình một chút, không vòng vo quá nhiều, cô ấy vẫn còn nhớ được loáng thoáng dáng vẻ của mấy người kia cùng biển số và kiểu dáng xe của đám bắt cóc.
"Lúc bọn chúng đi xuống thì có hai tên, trong xe hẳn vẫn có người khác.
Bọn chúng mặc đồ đen, lái một chiếc xe hơi cũ, biển số là XXXX..."
Thông tin của Ninh Diệu Diệu không tính là giúp ích quá nhiều, chỉ có thể để bên phía Hoắc tổng lúc này biết thêm chút ít thông tin liên quan đến đám người kia.
Một mặt, Hoắc Thiếu Dực đã cho người chuẩn bị sẵn tiền chuộc để mang đi chuộc người.
Một bên khác anh đã sớm điều động một đội ngũ không nhỏ cùng anh ẩn nấp vượt nguy hiểm đi cứu người.
Đương nhiên anh không quá yên tâm với đám người đó, nếu chỉ lấy tiền thì không sao, nhưng anh sợ bọn chúng lại có âm mưu quỷ kế gì khác, muốn tổn thương đến Vi Vi của anh.
Mọi thứ đã ở trong tâm thế sẵn sàng, chỉ cần một hiệu lệnh của anh là xuất phát.
Vị trí của đám kia sau một hồi tìm kiếm tưởng chừng như không có kết quả thì cuối cùng anh cũng truy ra được một chút dấu vết.
Anh tự nhiên biết được địa điểm chúng muốn giao tiền không phải là nơi chúng đang giấu vợ anh bây giờ, vậy nên nhiệm vụ chính là giải cứu người một cách an toàn tuyệt đối.