Vốn nghĩ rằng đám người kia lại tới, không ngờ lúc này bên tai cô lại là giọng một người đàn ông trẻ tuổi.
Thẩm Anh Vi thấy người nọ gọi tên mình như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại nhen nhóm chút hi vọng nhỏ nhoi rằng người tới lần này là người tốt.
Hi vọng người này sẽ cứu mình một mạng, cũng là hi vọng Hoắc Thiếu Dực sẽ không vì cô mà xảy ra chuyện.
Trong lòng Thẩm Anh Vi đang cảm thấy lo sợ đến cực điểm, nhưng vẻ ngoài lúc nào cũng phải tỏ vẻ trấn định và bình, luôn tìm cách cố gắng trấn an những suy nghĩ không tốt trong bản thân.
Vì ông xã nhà cô từng nói rằng đừng để người khác thấy được cảm xúc thật của cô, ở những chỗ không có anh che chở cho mình, cô chỉ có thể tự thân cố gắng.
Lúc đầu cô có thể không quá lo lắng như vậy, cô tin tưởng dù thế nào thì Hoắc Thiếu Dực vẫn tìm ra cô.
Chẳng phải anh từng nói chỉ cần cô đứng đó, anh nhất định sẽ đi tìm cô hay sao, lời nói của Hoắc Thiếu Dực luôn khiến cô tin tưởng một cách tuyệt đối.
Nhìn thấy người tới, Thẩm Anh Vi còn thấy khá ngạc nhiên.
Đó không phải là người đàn ông luôn cho cô cảm giác rất quen thuộc hay sao, vả lại tại sao anh ta lại ở đây?
Chẳng lẽ anh ta cùng một giuộc với đám người kia? Hay là anh em gì đó với đám bắt cóc đó, đặc biệt tới đây để thông báo cho cô rằng cô sắp bị bọn chúng bán đi kiếm lời rồi?
Nhưng nhìn sao anh ta cũng không giống người xấu cho lắm, thêm vào đó là cảm giác quen thuộc khó nắm bắt này khiến cô phải nhìn anh ta nhiều thêm vài cái.
Khi cô ngẩng đầu nhìn lên, người kia đã xác nhận được đây là Thẩm Anh Vi, vì vậy liền nhanh tay lấy trong người ra một con dao nhỏ trông chẳng sắc bén bao nhiêu, giống như một loại dao phòng thân nhưng trông khá cũ kĩ.
Anh ta ngồi xổm xuống, đưa tay cắt đi sợi dây thừng mà ban nãy Thẩm Anh Vi phải dùng hết sức vật lộn cũng không thể khiến nó đứt ra.
Thẩm Anh Vi không biết rằng bản thân đã nhìn chằm chằm người này rất lâu, nhìn kĩ dung mạo của anh ta không rõ ràng trong buổi chiều tà, nhưng nếu nhìn kĩ vẫn thấy được ngũ quan góc cạnh hơn người ấy.
Thực sự là vô cùng quen thuộc, nhưng Thẩm Anh Vi nghĩ bản thân đã mất trí nhớ, có nghĩ thế nào cũng không ra được thân phận của anh ta, chỉ có thể đoán mò rằng hai người đã từng quen biết mà thôi.
Nhưng cô lại chẳng nghĩ tới, đến Lương Minh Phàm từng được coi là người rất rất thân thiết với cô mà cô còn chẳng nhớ nổi thì sao lại nhớ ra được người này.
Người đàn ông kia vòng ra đằng sau, giúp cô cắt đứt dây thừng trói tay cô gái.
Sau đó anh ta chú ý đến việc Thẩm Anh Vi dù không còn trói buộc nhưng vẫn không đứng lên bỏ chạy.
"Sao thế, bị thương không đứng dậy được à?"
Nghe lời nói thì rất quan tâm đến người khác, nhưng khi được người này thốt ra với giọng điệu âm sắc lạnh như băng lại khiến người khác cảm thấy thật vi diệu, nghi ngờ rằng không biết anh ta có phải đã quan tâm nhầm không nữa.
Thẩm Anh Vi biết mình thất thố, cô nhanh chóng vịn tường đứng dậy.
Vì ngồi trong tư thế bị trói chặt hai chân hơi lâu nên khi muốn đứng lên lập tức thấy tê mỏi.
Cô lắc lắc đầu, đứng một lát sau mới thấy mình đã đỡ hơn lúc đầu, nhìn về phía người lạ có hơi quen thuộc đang chìm trong sắc trời dần tối, cô cảm kích nói một tiếng cảm ơn.
"Không cần."
Anh ta là một người kiệm lời, Thẩm Anh Vi vốn muốn hỏi tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây thì lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng của mấy tên bắt cóc kia.
Bọn chúng nói với giọng rất lớn, là cười đùa với nhau vài câu, hình như chúng không có ý định đi vào để kiểm tra.
Đúng là lúc này Thẩm Anh Vi là một cô gái yếu đuối nên bị trói chặt tay chân không thể nhúc nhích nên bọn chúng chẳng thèm quan tâm.
Thẩm Anh Vi lập tức ngậm chặt miệng không dám hó hé thêm lời nào, sợ bản thân sẽ làm lộ chuyện trong nhà kho cũ tối này không chỉ có một cô gái là cô.
Người kia cất dao của mình đi, anh ta kéo Thẩm Anh Vi đi về phía cửa sổ mà ngay từ đầu đã được cô chú ý.
Thẩm Anh Vi biết trong thời gian này, cô phải tận dụng cơ hội, cố gắng hết sức để rời khỏi, không thể gây phiền phức cho người đã mất công đến cứu mình.
Cô leo qua cửa sổ, nhanh chóng nhảy xuống đuổi theo bước chân người kia.
Trước mặt là rừng núi hoang vu, cô cũng chẳng biết đi đâu về đâu, nếu đi một mình bây giờ là chuyện rất nguy hiểm, thêm vào đó đêm tối luôn là lý do khiến Thẩm Anh Vi cảm thấy sợ hãi.
Người đàn ông kia không dùng đèn pin hay thứ gì có thể chiếu sáng được, đi vào rừng cây, anh ta thậm chí còn không quay đầu lại nhìn Thẩm Anh Vi một cái, giống như biết chắc rằng cô vẫn đang đi theo mình.
"Nhớ theo sát tôi."