Thẩm Anh Vi hơi ngơ ra, không rõ anh ta đang nói gì, lát sau cô mới hiểu hết những gì Hạ Thẩm nói.
Cô nhỏ không ngờ người đàn ông trước mặt lại làm nhiều chuyện vì mình như thế.
Hai người vốn chẳng tính là thân quen, thế mà anh ta còn đưa tay ra cứu giúp cô, xông vào chỗ của đám đó để cởi trói cho cô, giúp cô trốn khỏi chỗ này.
Một đường đi anh ta vốn có thể bỏ cô lại, sức lực Thẩm Anh Vi chẳng còn nhiều, cô không thể đi quá nhanh để đuổi kịp Hạ Thẩm.
Là anh ta cố tình đi chậm để cho cô có thời gian bước theo bước chân mình, vì lý đó nên bọn bắt cóc mới có thể nhanh chóng chạy tới đây để tóm người lại.
Nếu không phải tại cô thì sao anh ta rơi vào tình trạng này được.
Bây giờ anh ta cũng không cần quá e ngại bọn chúng, chỉ cần chạy nhanh rồi đi tìm xe của anh là được, bọn chúng không biết người cứu cô là ai, đương nhiên sẽ không bắt được Hạ Thẩm chỉ giống như một người qua đường.
Nhưng vì sao hết lần này đến lần khác Hạ Thẩm lại phải giúp mình nhiều như vậy, còn ảnh hưởng đến cả anh ta.
Đám người kia cô đã nhìn qua, trong người chúng đều có dao cả, Hạ Thẩm nếu chẳng may bị bắt được, bọn chúng lại biết chính anh ta là người đã cứu cô, giúp cô chạy trốn thì sao có thể tha cho Hạ Thẩm.
"Như vậy sao được..."
Tuy cô muốn Hoắc Thiếu Dực không vì cô mà bị liên lụy, nhưng nếu Hạ Thẩm vì cứu cô mà gặp chuyện chẳng lành thì lòng cô cũng không yên.
"Tôi chỉ nói vậy thôi, chúng ta còn chưa bị bắt đâu."
Nói rồi Hạ Thẩm đi tiếp, Thẩm Anh Vi tự nhiên cố gắng bám sát anh ta.
"Chúng ta sắp đi đến cuối chưa vậy?"
Bọn họ đã đi lâu rồi, nhưng vì đi không nhanh nên con đường này cảm giác dài mãi không có điểm dừng.
Chân tay Thẩm Anh Vi đau rát, là do dây thừng cứa vào tạo thành vết xước, trước đó cô vì cố gắng tháo dây nên trên đó không thiếu những vết thương rướm máu.
Chẳng qua là lúc đầu do quá khẩn trương nên không chú ý, bây giờ mới có thời gian dừng lại một chút mới cảm nhận được cái đau xót do mấy vết thương đó mang lại cho mình.
Thêm đó đường đi không thiếu những cây cỏ nhỏ, bình thường trông chúng rất yếu mềm nhưng khi cứa vào chân người lại giống như những vũ khí sắc bén, cứa đến mức Thẩm Anh Vi đau vô cùng.
Hạ Thẩm không quay đầu, anh đẩy ra một lùm cỏ khá cao rồi bước vào đó.
Bây giờ bọn họ nên đi những chỗ càng rậm rạp, càng dễ trốn thì càng tốt.
"Không xa nữa đâu, lúc đầu đi theo xe bọn chúng có vòng qua chỗ này, hình như phía trước có một vách núi thấp đi thêm một đoạn nữa là tới, chếch một chút có một con đường nhỏ."
Đây là câu dài nhất mà từ nãy đế giờ Hạ Thẩm nói cho cô nghe, Thẩm Anh Vi phát hiện giọng anh ta rất trầm, rất ấm, không giống như vẻ lạnh lùng khó gần trên khuôn mặt kia.
Thẩm Anh Vi vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng may vấp phải cành cây bị vướng trên đường, thân mình không khống chế được mà ngã sấp xuống.
Hạ Thẩm đi đằng trước cô, lúc nghe thấy tiếng động lớn quay lại đã thấy Thẩm Anh Vi đang ngồi trên đất lạnh rồi.
Thẩm Anh Vi ngồi đó một lát chưa thể đứng lên, vết xước do nó tạo ra khiến cô nhìn mà nhíu mày.
Tiếng động lớn như thế, mong rằng sẽ không bị phát hiện, may mắn cô kịp suy nghĩ mà không hét toáng lên, nếu không lần này nhất định bị bắt rồi.
"Không sao chứ?"
Hạ Thẩm đưa tay ra đỡ cô đứng dậy, nhìn cô đến đứng còn hơi khó khăn như vậy, anh buông bỏ bộ mặt lạnh lùng của mình mà hỏi thăm thêm mấy câu.
"Còn đi được không? Có cần tôi đỡ không?"
Thẩm Anh Vi vịn tay anh ta đứng dậy, biết bản thân đã làm phiền Hạ Thẩm quá nhiều, cô xua xua tay ra vẻ mình vẫn còn tốt lắm.
"Không sao đâu, tôi còn đi được, chúng ta cứ tiếp tục đi."
"Cô chắc chứ?"
"Không sao thật mà, chỉ hơi đau một chút thôi.
Nếu bây giờ anh đỡ tôi thì chúng ta mới là không đi ra được đấy.
Hay là..."
Thẩm Anh Vi ngập ngừng, định nói hay là anh đi trước đi, cứ mặc kệ tôi, đừng để tôi làm liên lụy đến anh.
Nhưng Hạ Thẩm đã ngắt lời.
"Làm việc tốt thì làm cho trót, cô không cần đỡ thì thôi, tôi và cô đi tiếp, lát nữa không chịu được thì báo tôi một tiếng."
"...!Được, cảm ơn anh, Hạ Thẩm."
Điện thoại trong túi Hạ Thẩm đột nhiên nhấp nháy ánh sáng, anh không để chuông báo, chỉ là trong đêm tối đen như vậy thì một chút ánh sáng bị ngăn lại qua lớp quần áo cũng dễ dàng bị phát hiện.
"Điện thoại có sóng rồi...!là có người gọi tới..."
Thẩm Anh Vi không kiềm chế được mà run rẩy.
Hạ Thẩm lấy điện thoại ra, nhìn trên đó là số lạ, hình như là số của Hoắc Thiếu Dực, anh đưa điện thoại về phía cô, để cô nghe máy.
Thẩm Anh Vi không phát hiện ra giọng mình đã run run.
"Thiếu Dực..."
"Vi Vi, em sao rồi, Vi Vi..."
Lúc anh nhận được tin nhắn do số lạ gửi đến, anh vốn không định xem, nhưng sau đó lại mở ra, nhìn thấy đó là Thẩm Anh Vi nhắn cho mình để báo tình hình, vậy nên anh lập tức gọi điện tới.
Cô nói mình đã trốn ra khỏi, vậy thì bọn bắt cóc hẳn sẽ không có ở quanh đó.
Nhưng chỉ vừa dứt lời, từ đầu bên kia của điện thoại, anh nghe thấy giọng nói của vài tên đó.
"Cô ta trốn ở đây, mau bắt lấy."