Tiếng gió vù vù át đi tất thảy thanh âm của đất trời, Thẩm Anh Vi nghĩ tới nếu mình gặp chuyện thì người đau khổ sẽ là những người thân của cô, Hoắc Thiếu Dực, ba, mẹ và em trai...
Bọn họ là những người đối xử với cô tốt nhất trên đời này, cô nhớ đến quãng thời gian bản thân vừa gặp tai nạn mất trí nhớ, rồi những hành động tưởng như nhỏ bé nhưng lại xa cách dành cho mọi người.
Cô nhìn thấy vẻ chán nản lại bất lực trên khuôn mặt ba, nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ của mẹ, rồi như nhớ tới vẻ lấy lòng của em trai mình.
Thẩm Anh Vi bỗng dưng muốn khóc, nghe tiếng gọi thê lương của Hoắc Thiếu Dực vẫn văng vẳng khắp sườn núi dốc...
Kì lạ là khi cô rơi xuống rất nhanh, thế nhưng cảm giác của cô là cô đang trôi qua một quãng thời gian dài đằng đẵng không thấy điểm cuối.
Cô muốn ngẩng đầu lên để nhìn anh một cái, nhưng sức gió cùng tốc độ rơi làm cô không thể động đậy được nữa.
Nhìn phía dưới là một bãi đất bằng cùng với một vài mỏm đá lởm chởm, trong lòng cô dâng lên cảm giác kinh hoàng.
Thẩm Anh Vi sợ đau, sợ máu, sợ rất nhiều thứ...
Trước khi tầm mắt chỉ còn là bóng đen, cô chỉ cảm thấy máu trong người đang chảy ra, nhất là vết thương ở trên trán.
Cả người cô gái nhỏ như tê liệt, xúc cảm đau đớn dâng lên, sau đó cô không cảm giác được gì nữa, trong suy nghĩ bắt đầu xuất hiện những kí ức nhỏ vụn vặt, cuối cùng cô gái không chịu nổi nữa mà ngất lịm đi.
Mọi chuyện sau đó Thẩm Anh Vi không biết nữa, đến cả lúc bản thân cô được người nào đó bế nên cô cũng không rõ ràng, chỉ có thể để mặc cho ai làm gì thì làm.
Trước mắt cô vẫn là một màn đêm đen như trước, nhưng không bao lâu, nó là được chiếu sáng bởi những đoạn kí ức dần trở lên rõ nét.
Cô nhìn thấy Thẩm Anh Vi khi còn nhỏ, khi đó cô còn chưa hiểu hết về sự đời, lúc thì vây quanh ba mẹ, lúc lại đi tìm người anh trai nhỏ Lương Minh Phàm của cô.
Lương Minh Phàm là người rất đáng tin cậy, từ nhỏ đã khá trầm ổn và chiều chuộng đứa em gái nhỏ này, vậy nên rất được Thẩm Anh Vi khi đó yêu mến và dựa dẫm.
Rồi cô lại nhìn thấy những ngày tháng cô gái nhỏ lớn lê, từ một cô bé đến thiếu nữ nhỏ thanh xuân, thấy cảnh cô hạnh phúc bên cạnh ba mẹ, thấy cảnh cô trêu chọc bé trai Thẩm Anh Kiệt nhà mình, thấy cô gái dựa mình vào bàn học, đung đưa theo tiếng nhạc nhẹ...
Cứ tưởng cả đời sẽ trôi qua yên ấm phẳng lặng như thế, nhưng Hoắc Thiếu Dực lại xuất hiện, anh ép buộc cô phải kết hôn với anh, ép buộc ba cô phải hủy bỏ hôn ước với nhà họ Lương để tác hợp cho hai người.
Nhưng Thẩm Anh Vi không muốn, cô ghét nhất bị người khác ép buộc và sắp xếp cuộc sống, Thẩm Anh Vi khi đó đã không ngần ngại mà cho anh một cái tát.
Thực ra cô cũng không muốn kết hôn với Lương Minh Phàm, trong lòng cô đó là người anh trai họ Lương đã yêu chiều và nhường nhịn cô từ lúc nhỏ, là tình anh em chứ nào phải tình yêu nam nữ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô đồng ý cho người như Hoắc Thiếu Dực đến gần mình.
Trong nhận thức của cô gái nhỏ, Hoắc Thiếu Dực lúc đó không khác gì loài dã thú, không khác gì kẻ xấu xa táng tận lương tâm lại không từ thủ đoạn.
Thẩm Anh Vi ngây người trước mớ suy nghĩ hỗn độn dần dần được liên kết một cách mạch lạc hơn, tuy vẫn còn nhiều chỗ sứt mẻ khuyết thiếu nhưng nó đã giúp cô lấy lại khoảng hồi ức đã từng thiếu hụt của những năm nào.
------
Hoắc Thiếu Dực gần như phát điên đứng trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, trước đó anh nhìn thấy toàn thân cô gái nhỏ dính không ít máu, trong lòng anh đau đớn và xót xa không thôi.
Cô gái nhỏ nhà anh sợ đau như thế, khi cô rơi xuống chỗ đó không biết đã tuyệt vọng và sợ hãi biết nhường nào.
Lúc anh bế cô lên, vết thương lớn trên trán cô vẫn đang chảy máu, màu đỏ yêu dị nhiễm lên khuôn mặt trong sáng thanh thuần của cô, anh có đưa đôi tay run rẩy ra lau thế nào cũng không hết.
Thậm chí càng lau càng khiến khuôn mặt cô trở lên lem luốc hơn.
Hoắc Thiếu Dực chỉ hận không thể nhảy theo ôm lấy cô vào giây phút đó.
Nếu không phải trợ lí và vệ sĩ lúc đó phía sau liều mình giữ chặt anh lại không cho anh làm điều dại dột thì bây giờ trong phòng bệnh cấp cứu này là hai người chứ không phải một người.
Hoắc Thiếu Dực hít sâu một hơi, tránh cho bản thân phát điên không kiểm soát nổi mà chạy vụt vào phòng cấp cứu.
Ban nãy anh đã xông vào một lần, thậm chí còn suýt nữa dơ tay đánh vào mấy tấm kính cửa ở gần đó, vẫn là bác sĩ và y tá đến khuyên anh nên bình tĩnh lại, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện cấp cứu người của mấy bác sĩ phía trong thì anh mới chịu ngừng lại.
Anh không thông báo cho ba mẹ mình cũng như ba mẹ vợ chuyện Thẩm Anh Vi bị bắt cóc và vào viện.
Hoắc tổng biết cô gái nhà anh không muốn để người nhà lo lắng, vả lại anh cũng không muốn liên lạc với mọi người vào lúc này nên cũng mặc.
Thế nên ở cửa phòng cấp cứu bây giờ chỉ còn anh và trợ lí đang đứng đó.
Mấy vệ sĩ đi theo lúc đầu vẫn còn đang ở trên núi tóm gọn bọn bắt cóc và có ý định muốn túm ra người đằng sau.
Nhưng đáng tiếc người này chạy nhanh hơn thỏ, luồn lách như cá trạch nên người của Hoắc Thiếu Dực tạm thời chưa bắt được.
Đám vệ sĩ biết mình không bắt được nhân vật quan trọng ấy cũng thấy hổ thẹn vô cùng.
Hoắc Thiếu Dực đang trong quá trình tra hỏi xem ai là người đã đứng sau vụ đâm xe hôm nọ, thế mà bây giờ vụ bắt cóc Thẩm Anh Vi lần này cũng không tra được khiến anh giận dữ không thôi.
Người này không tra được, người kia cũng chẳng tra xong, sớm muộn gì anh cũng phải tóm được tên đáng chết trăm lần ấy và cho những tên đó nếm mùi đau khổ.
Anh dựa mình lên cửa phòng cấp cứu rất lâu, lâu đến mức hai chân đã tê rần rồi nhưng vẫn không chịu đi nghỉ ngơi.
Thậm chí anh còn chẳng xê dịch nửa bước, cứ nhìn đăm đăm một chỗ khiến trợ lí không dám làm phiền đến ông chủ nhà mình.
Chẳng biết qua bao lâu, bác sĩ cuối cùng cũng bước ra, Hoắc Thiếu Dực đỡ thân mình đứng thẳng lên đối mặt với vị bác sĩ già dày dặn kinh nghiệm được nói là người giỏi nhất bệnh viện này.
Anh nghe ông ấy nói rõ tình hình bên trong, đại loại là Thẩm Anh Vi đã không còn nguy hiểm, may mắn là không gãy tay gãy chân gì, chỉ có đôi chỗ bị trầy da chảy máu khá lớn thì đã được bác sĩ băng bóc cho rồi.
Tuy nhiên vết thương trên đầu cô khá nặng, tạm thời còn thuốc mê nên chưa biết bao giờ mới tỉnh lại.
Chỉ có điều vết thương trên đầu tác động khá lớn đến não bộ, giúp cô gái nhỏ vốn đang mất trí nhớ lại nhớ ra được những điều lúc trước.
Điều này có thể làm cho ánh mắt bình tĩnh của Hoắc Thiếu Dực cũng phải run lên, cô nhớ lại rồi sao?
Thẩm Anh Vi đã nhớ ra mọi chuyện rồi, cô đã nhớ được Lương Minh Phàm, nhớ được lần gặp của hai người ở nhà họ Thẩm.
Vậy anh phải làm sao bây giờ?
Liệu Thẩm Anh Vi có chán ghét anh không? Có muốn đẩy anh ra xa không?
Nếu điều đó là thật, anh không biết mình nên đối mặt thế nào nữa...