Bác sĩ rời đi từ lúc nào, Hoắc Thiếu Dực không biết, anh máy móc nhìn vào trong phòng.
Một lát sau thấy Thẩm Anh Vi mặc bộ đồ bệnh nhân, trên trán còn cuốn băng gạc bị đẩy ra ngoài.
Cảnh tượng này ghim sâu vào trong mắt Hoắc Thiếu Dực, khiến anh tỉnh táo lại.
Cô nhớ lại thì đã sao? Dù sao bây giờ cô cũng là vợ của anh, giấy trắng mực đen đã kí tên rõ ràng, hai người đã có giấy kết hôn, nếu cô muốn ly hôn thì không có cửa đâu.
Anh có chết cũng không ly hôn với cô.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Hoắc Thiếu Dực nâng bước chân tự tin tiến vào phòng bệnh.
Giấy kết hôn anh đã sớm giấu kĩ rồi, sổ hộ khẩu thì cô đừng mơ mà tìm được, dù cô có làm lớn chuyện đòi ra tòa thì anh cũng rất yên tâm với dàn luật sư đẳng cấp của Hoắc thị.
Nếu vợ yêu nhà anh thực sự muốn ly hôn thì cứ chờ kiếp sau đi.
Mà cũng không đúng, dù có là kiếp sau cũng không được, nếu thực sự có kiếp sau thì nghĩ gì Hoắc tổng đây dễ dàng bỏ qua cho Thẩm Anh Vi.
Anh biết mình đã thích cô đến phát điên, không phải cô thì không được, từ khi cô gái nhỏ đi qua cuộc đời anh, chiếm cứ một vị trí quan trọng trong trái tim anh thì cô đã không thể trở ra được nữa.
Anh là con người nhỏ nhen, sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện Thẩm Anh Vi không muốn ở bên cạnh mình, cô đã hứa cũng yêu anh như anh yêu cô kia mà, đây là lúc cô nên thức hiện lời hứa của mình rồi.
Nhưng nghĩ sao thì Hoắc Thiếu Dực vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó, anh vào phòng nhìn Thẩm Anh Vi vẫn an tĩnh nằm đó, trông chưa có dấu hiệu tỉnh dậy thì mới cầm điện thoại lên gọi điện cho bác quản gia đang lo sốt vó ở nhà.
"Thiếu gia, đã tìm được phu nhân rồi đúng không?" Bác quản gia tự nhận mình là người có trái tim mong manh dễ vỡ cùng một tâm hồn dễ tổn thương.
Lúc thiếu gia nhà mình nói muốn đi cứu thiếu phu nhân thi ông cũng rất muốn đi theo.
Nhưng bác Trương biết sức lực của mình đến đâu nên đi cũng chỉ có làm vướng tay vướng chân thiếu gia lại chẳng làm được việc gì nên chỉ có thể ở nhà lo lắng suông.
Từ lâu ông đã coi Thẩm Anh Vi như người trong nhà, khi người thân gặp chuyện đương nhiên sẽ lo lắng hết mức.
Ông biết thiếu gia nhà mình là người giỏi giang lại thông minh, nhất định có thể tim được thiếu phu nhân và mang người bình an trở về nhưng trong lòng ông vẫn không thể bình yên không chút gợn sóng như ngày thường.
"Vâng, cô ấy đang ở trong bệnh viện, bác Trương, bác mang ít đồ dùng hằng ngày của Vi Vi tới đây nhé."
"Vâng vâng, thiếu gia chờ một chút tôi tới liền."
Bác Trương chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì cô chủ nhà mình đã tìm được nhưng lại nhanh chóng trở lại tinh trạng ban đầu vi nghe nói cô nhập viện.
Một lát sau, bác Trương cứ nghĩ Hoắc Thiếu Dực ở đầu bên kia sẽ cúp máy thì anh lại nói một câu làm ông cứ nghĩ mình đang nghe nhầm.
"Bác Trương, bác lên thư phòng của cháu lấy giấy đăng kí kết hôn ở ngăn cuối cùng của tầng khóa, chìa khóa ở trong hộp đựng bút trên bàn..."
"Cái gì? Thiếu gia còn muốn ly hôn với thiếu phu nhân?"
Bác Trương chưa nghe xong hết đã phát hoảng, thiếu gia nhà ông bị đập hỏng đầu rồi à?
Trước đây người sống chết muốn giữ người là Hoắc Thiếu Dực, bây giờ người muốn giấy kết hôn làm chuyện mờ ám cũng là Hoắc Thiếu Dực, ông ấy gần như không thể tin vào những gì mình đang nghe bên tai nữa rồi.
Cho ông một phút bình yên đi, thiếu gia nhà mình nhất định là hoảng sợ đến điên rồi...
"..." Hoắc Thiếu Dực bây giờ đang rất nhạy cảm với mấy từ ly hôn đó, chỉ cần nghe người khác nhắc tới thôi cũng đủ đau đầu rồi.
"Không có, bảo bác cất vào két sắt giúp cháu, đừng để Vi Vi biết được."
"Chẳng lẽ là tại thiếu phu nhân muốn ly hôn với thiếu gia?"
Bác Trương càng lớn giọng hơn, sau đó lại nghĩ ra đủ bao nhiêu thứ tình tiết cẩu huyết trong đầu.
Bác Trương dạo gần đây thích đọc tiểu thuyết nên thường xuyên suy diễn lung tung không kiềm được khiến Hoắc tổng cũng phải mệt theo.
"Không có, cô ấy sẽ không bao giờ ly hôn."
Hoắc Thiếu Dực nói bằng giọng tự tin chắc như đinh đóng cột, Thẩm Anh Vi muốn ly cũng phải bước qua xác anh trước.
"Vậy được rồi, thiếu gia không có gì muốn dặn dò nữa thì tôi cúp máy đi chuẩn bị đây."
"Ừ, bác làm đi."
Trương quản gia nghĩ một lát, lại nghĩ đến căn phòng trẻ em chưa biết bao giờ mới được sử dụng ở tầng trên là trong lòng lại có chút rầu rĩ.
Bao giờ hai người kia mới chịu sinh một cậu chủ nhỏ họ Hoắc nữa đây.
Lại nghĩ đến việc mới qua, bác Trương thở dài, không biết năm nay là năm gì, tháng này là tháng nào mà Thẩm Anh Vi và Hoắc Thiếu Dực liên tục phải nằm viện, bác Trương không phải là người mê tín nhưng lúc này lại có suy nghĩ là không biết có nên mời thầy cúng về giải hạn cho hai người hay không nữa.
Trái tim già cỗi của ông sắp bị hai người này cho chơi tàu lượn siêu tốc mất rồi, chắc thỉnh thoảng ông phải mua thêm vài liều trợ tim về mới được.
Về lại việc chính, bác Trương nhanh chóng kêu mấy người nữ giúp việc lên thu dọn đồ để thiếu phu nhân nhà mình nằm viện, sau đó ông liền quay người vào bếp nấu một bát canh gà lớn, để vào binh giữ nhiệt rồi kêu tài xế xe đưa mình đến bệnh viện.
Bây giờ đã là quá đêm, không khí có chút lạnh, bác Trương còn mang thêm áo ấm và quần áo thay cho Hoắc Thiếu Dực.
Ông rất muốn biết bệnh tình Thẩm Anh Vi thế nào nhưng lúc đó nghe giọng của thiếu gia nhà mình khá mệt mỏi, vả lại nói qua điện thoại cũng không được đầy đủ nên ông mới nhịn xuống cảm xúc trong lòng, dẹp đường nhanh chóng đến bệnh viện thăm thiêu gia và thiếu phu nhân nhà mình.
--------
Hoắc Thiếu Dực đưa tay xoa xoa hai má hơi lạnh của Thẩm Anh Vi, xoa một hồi giúp cô ấm nên rồi mới thu tay về.
Anh muốn cô tỉnh dậy, nhưng rồi lại sợ cô tỉnh sẽ nói những lời tuyệt tình với mình nên lại có chút không dám, anh đưa tay nắm lấy một bên tay nhỏ nhắn đang cắm kim truyền dịch của cô gái nhỏ.
Trên cánh tay trắng muốt như sứ bây giờ lại không thiếu nhưng băng dán vết thương khiến lòng Hoắc tổng cũng muốn thắt lại.
Anh vẫn tự trách mình như lúc ban đầu, trách bản thân vô năng, trách anh nên cô mới phải vài bữa lại nằm trên giường bệnh một cách yếu ớt như thế.
Hoắc Thiếu Dực thấy cô thật sự mãi chưa tỉnh thật nên chốc chốc lại chạy đi hỏi bác sĩ một lần, thế nên mới làm cho mấy người mặc áo trắng đó cứ thấy vị tổng giám đốc này là lại chạy mất dạng.
Hoắc Thiếu Dực hậm hực nhận kết quả trong người cô gái nhỏ vẫn còn thuốc mê nên chưa tỉnh, sau đó lại quay về ngồi chực chờ bên giường bệnh của cô, muốn người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh dậy là mình, cũng mong muốn cô có thể vơi đi phần nào sự tức giận sau khi nhớ ra mọi chuyện.
Trước đây Hoắc Thiếu Dực không sợ trời không sợ đất, thậm chí còn không biết sợ là gì.
Anh nói một lời này thì không ai dám nói lời hai trước mặt anh, thậm chí anh còn không thèm quan tâm cảm xúc của người khác.
Thế mà bây giờ anh lại sợ hãi trước Thẩm Anh Vi, sợ hãi trước cô gái nhỏ không có sức uy hiếp này đây.
Anh cứ xoắn xuýt mãi, cuối cùng tự tìm về tự tin cho mình, nghĩ thầm với mị lực hơn người này của mình thì sao cô có thể nghĩ ra chuyện ly hôn chứ.
Lúc đầu cô có thể tức giận một chút, như vậy anh dỗ cô nhiều nhiều là được.
Hoắc Thiếu Dực ngồi ngắm cô gái nhỏ đến ngẩn người, anh quên luôn chuyện nên đi tìm ra kẻ chủ mưu mà anh luôn suy nghĩ ban đầu, chỉ ngồi đó ngắm nhìn dung nhan như mặt trời nhỏ của cô gái xinh đẹp nhà mình.
Anh thấy sao lông mi của cô lại dài và cong thế, sao đôi má phớt của thiếu nữ lại tinh tế thế, đôi môi này, mái tóc này, rồi cả những gì nhỏ nhặt nhất của cô cũng đều hoàn hảo đến từng chút một.
Lúc anh đang si mê ngắm nhìn dung mạo của Thẩm Anh Vi thì đột nhiên đối diện với một đôi mắt không có ấm áp như ngày thường.
Thẩm Anh Vi đã tỉnh rồi, Hoắc Thiếu Dực vui vẻ khôn xiết, chưa kịp tiến đến ôm cô một cái đong đầy yêu thương thì đã bị cô gọi một tiếng giống như bị dội cho một chậu nước lạnh băng trong ngày đông giá.
"Hoắc tổng."