Hoắc Thiếu Dực tâm như tro tàn, không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.
Anh chống một tay vào chiếc tủ nhỏ cạnh đầu giường, cố gắng bình ổn cảm xúc sắp dâng trào như sóng lớn.
Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng thật nhỏ nhẹ.
"Vi Vi..."
Nhưng cô gái nhỏ của anh chẳng cho anh tí mặt mũi nào.
"Ai là Vi Vi của anh?"
Hoắc Thiếu Dực đã bay sạch tự tin lúc ban đầu.
Nào còn dáng vẻ của Hoắc thiếu hô mưa gọi gió ở bên ngoài.
Anh đứng đó, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Anh Vi vừa tội nghiệp vừa đáng thương, giống như một con thú nhỏ mờ mịt không nơi nương tựa.
Thẩm Anh Vi nhìn bộ dáng của anh như vậy liền muốn cười thành tiếng, nhưng nghĩ lại mình vẫn nên giận anh một chút nữa nên đành nén lại tiếng cười của mình, thưởng thức tiếp bộ dáng ngàn năm có một này của ông xã.
Nó hoàn toàn khác với hình ảnh ngày đầu tiên hai người gặp nhau trong trí nhớ của cô, khi đó anh bá đạo lại độc đoán, không cho người ta dễ chịu, chỉ khiến cho một cô gái nhỏ như Thẩm Anh Vi không muốn chấp nhận cũng bị ép buộc phải chấp nhận mọi thứ.
Nhưng bây giờ Hoắc Thiếu Dực trước mặt cô lại không như vậy, anh giống như đang làm nũng, lại giống như đang tỏ ra tội nghiệp để lấy lòng cũng như mong cô thương anh, không còn tức giận với anh nữa.
Chỉ trong một thời gian không tính là dài, thế nhưng tính cách của Hoắc Thiếu Dực lại thay đổi một cách chóng mặt như thế, âu cũng là vì Thẩm Anh Vi mà thay đổi.
Hoắc Thiếu Dực lòng rối như tơ vò, lại thấy sầu não không thôi.
Biết vậy năm xưa đã xây dựng hình ảnh một người đàn ông ôn hòa ấm áp trước mặt vợ nhà mình là được rồi.
Nếu như vậy thì bây giờ đâu phải uất ức như thế nữa.
Anh cũng tự nhận việc mình ra tay một cách mạnh mẽ ngăn cản hai nhà Thẩm Lương kết thông gia là sai, đáng lẽ anh nên làm một cách âm thầm không nên để cho Thẩm Anh Vi biết.
Dù có quay lại anh cũng nhất định phải cưới cô làm vợ, không phải Vi Vi thì không lấy, tên họ Lương đó không thích hợp với cô, hắn ta tuy được cái nho nhã lễ độ nhưng lại quá mềm yếu để mặc cho người khác định đoạt cuộc sống của mình, nếu ngày đó người bị bắt ép phải rời xa cô là anh, thì dù Hoắc Thiếu Dực này có chết cũng không chấp nhận được chuyện đó.
Trên đời này người xứng đôi với Thẩm Anh Vi nhất chỉ có Hoắc Thiếu Dực này, anh dám tự tin khẳng định điều đó là đúng.
Nhưng tên Lương Minh Phàm đó đúng là không biết điều, đã không giữ được người ta cho mình còn suốt ngày lượn lờ tìm cảm giác tồn tại trước mặt cô, anh nên tống cổ tên đó đi từ lâu rồi mới phải.
Trở về việc chính, Hoắc Thiếu Dực thấy cô đáp lời mình một cách lạnh nhạt như thế thì càng tủi thân, nếu không phải cô đang nằm trên giường bệnh thì anh đã ôm lấy cô ăn vạ ngay lập tức rồi.
"Vi Vi..."
Hoắc Thiếu Dực không biết phải làm thế nào với cô, bình thường anh không giỏi dùng lời nói để giãi bày cảm xúc trong lòng mình, bây giờ lại luống cuống như vậy nên việc này càng trở lên khó hơn.
Anh vừa muốn nói gì đó thì đã thấy Thẩm Anh Vi chống tay muốn ngồi dậy, Hoắc tổng lập tức đưa tay muốn đỡ lấy cô thì lại bị cô dùng tay đẩy ra.
Thẩm Anh Vi thực ra cũng không giận anh, chỉ là thấy anh có một mặt như vậy nên vẫn muốn giỡn thêm xíu nữa, nếu là Thẩm Anh Vi của ngày trước, cô sẽ không ngần ngại mà cho anh thêm một cái tát nữa mặc kệ mọi hậu quả giống như lần đó ở nhà cô.
Cô ghét nhất bị người khác chi phối cuộc sống của mình, ba mẹ cô cũng hiểu điều đó nên không bao giờ ép buộc cô làm điều gì mà cô không muốn.
Nhưng Thẩm Anh Vi của bây giờ lại có Hoắc Thiếu Dực một lòng một dạ, đối xử tốt đến mức không ai có thể vượt qua được, trong khoảng thời gian này cô tuy mất trí nhớ nhưng không ngốc, cô hiểu được tình cảm của anh dành cho mình, tuy đôi lúc nó nhiều đến mức trở thành cực đoan nhưng là do Hoắc Thiếu Dực quá thích cô.
Tim người không phải làm từ sắt đá, quãng thời gian không dài không ngắn, ngày ngay ở bên cạnh anh, hiểu được con ngươi của anh, một người khác hoàn toàn so với những lời đồn ở bên ngoài, Thẩm Anh Vi cũng động tâm vì tấm chân tình của Thiếu Dực.
"Vi Vi, anh sai rồi."
Hoắc Thiếu Dực lại không hiểu suy nghĩ của cô, trong đầu bây giờ chỉ có mấy chữ ly hôn ly hôn, sợ Thẩm Anh Vi thực sự cáu lên rồi quyết tâm đến cùng, nghĩ như vậy Hoắc tổng chỉ thấy da đầu mình tê dại, vì vậy anh mới nhún nhường nhận sai mặc vợ đánh mắng.
"Anh sai ở đâu?"
Thẩm Anh Vi câm lấy ly nước anh đưa qua cho mình, uống vài ngụm cho nhuận họng rồi tiếp tục nói chuyện với anh.
"Chỗ nào anh cũng sai hết, em đừng giận được không?"
Sẽ không ai tin có một Hoắc tổng như vậy đang đứng ở chỗ này, đúng lúc này bác Trương ôm bình giữ nhiệt đẩy cửa từ ngoài vào, theo sau là một hai người giúp việc cầm đồ mà bác ấy đã chuẩn bị theo lời của thiếu gia nhà mình.
Thấy Thẩm Anh Vi ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt cô xanh xao mệt mỏi, trên đầu lại quấn băng gác trông vô cùng đáng thương, trong lòng bác ấy đã đau sắp chết đi được rồi.
"Thiếu phu nhân sao rồi, còn mệt không? Còn đau không?"
Bình thường thì không sao, hôm nay Thẩm Anh Vi đã nhớ ra Hoắc Thiếu Dực là người ép hôn mình, còn lừa mình rằng ngày trước hai người bọn họ yêu nhau thắm thiết, là một đôi trời sinh.
Cô không khỏi nhướng mày nhìn người đàn ông vẫn đang chú ý mình nãy giờ.
Hoắc Thiếu Dực thông minh hiểu ý như vậy nhất định biết cô đang nghĩ gì, trong lòng anh không khỏi lộp bộp vài tiếng, đừng bảo cô chỉ nghe được mấy từ này thôi là lại tiếp tục phát giận với anh nhé.
Anh không chịu được như vậy đâu, sao Vi Vi nhà anh không đau cho anh gì hết vậy.
Thẩm Anh Vi chỉ nhìn anh đầy thâm ý vậy thôi, sau đó lại dùng thái độ như bình thường mà nói chuyện với bác Trương.
Nếu Hoắc Thiếu Dực mà không được biết cô đã nhớ lại rồi thì cũng không nhận ra khác biệt của cô lúc này.
"Con không sao đâu ạ, khiến bác Trương lo lắng rồi."
"Đúng vậy đó phu nhân à, cô làm tôi lo chết đi được, may mà cuối cùng cũng tìm được người nếu không thì trái tim già cỗi này biết phải làm sao bây giờ."
Bác Trương vừa nói vừa đặt bình giữ nhiệt để canh gà lên bàn, sau đó nhường chỗ ngồi cho Hoắc Thiếu Dực, nhét chiếc muỗng bạc vào trong tay anh còn bác thì đứng về đằng sau.
Bác ấy từ trước đến giờ chưa bao giờ quên việc tranh thủ cho Hoắc thiếu gia nhà mình cơ hội để làm chuyện yêu đương.
Giống như lúc này, Hoắc Thiếu Dực rất tự nhiên mà ngồi xuống, nhìn Thẩm Anh Vi thay đổi thái độ với anh.
Bác Trương còn sợ hai người sẽ mất tự nhiên nên cố tình nói mình đi tìm bác sĩ để hỏi chuyện rõ hơn rồi cười cười đóng cửa đi ra ngoài, để lại hai người trong phòng.
Anh múc một muỗng canh gà đặt bên miệng cô, Thẩm Anh Vi vốn còn muốn cứng đầu cứng cổ không chịu nhưng sau lại vì đói không nhịn được nên cũng mặc kệ anh.
Cô dựa người vào thành giường, chỉ việc mở miệng uống canh, công việc còn lại đã có ông chồng tháo vát đang chột dạ này lo cho.
Lúc này, cô lại chú ý ở cổ tay phải của anh có một vết sẹo mờ mờ, bình thường anh đều đeo đồng hồ để che lại nên cô không hề chú ý đến, nhưng lúc nhìn thấy lại khiến cô gái nhỏ phải nhíu mày.
Tuy vết đó đã mờ nhạt dần theo thời gian rồi nhưng nhìn qua là biết nó là một vết cắt, những người muốn tự tử thường cắt cổ tay mình như vậy.
Cô mặc kệ cái gì tức giận hay không tức giận, nắm lấy tay anh, sau đó chăm chú nhìn vết sẹo đó.
Hoắc Thiếu Dực cũng quên mất việc này, ngày hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên chiếc đồng hồ trên tay rơi mất lúc nào cũng không hay.
Nhưng nếu đã bị cô nhìn thấy rồi, anh cũng không che dấu nữa.
"Đây...!là gì vậy?"
"Giống như những gì em đang nghĩ, năm xưa anh nghĩ quẩn làm liều, từng có một thời gian không muốn sống." Hoắc Thiếu Dực thấy cô nhíu mày lại, trong mắt toàn là khổ sở thì cũng chẳng vui vẻ gì.