Thẩm Anh Vi ngớ người, trong lòng không khỏi đau xót.
Cô cứ nghĩ anh sẽ trốn tránh không cho cô biết, dù sao con người ta ai cũng có một hai cái gọi là bí mật chỉ muốn giữ cho mình.
Dù sao Hoắc Thiếu Dực cũng che dấu nó nhiều năm, chôn nó tận sâu trong lòng, không muốn để lộ dù chỉ một chút.
Vết sẹo trên tay anh đã sớm mờ nhạt, vậy thì sự kiện kia hẳn đã xảy ra từ rất lâu rồi.
"Đau không?" Thẩm Anh Vi sờ nhẹ vết sẹo đó, ngẩng đầu lên hỏi anh.
"Đã sớm không còn đau nữa rồi."
Đây hẳn là một lời hai nghĩa, vết sẹo trên tay không còn đau, vết sẹo trong lòng cũng lành rồi.
Hoắc Thiếu Dực khẽ vuốt ve khuôn mặt đang nhíu lại vì mình kia của Thẩm Anh Vi.
Trong lòng anh đương nhiên sẽ có chút vui mừng vì Vi Vi suy nghĩ và đau lòng cho mình, nhưng anh lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau thương sầu não này của cô.
Hoắc Thiếu Dực chỉ muốn cô cả đời vui vẻ, không cần phải lo nghĩ đến bất cứ chuyện gì, vì mọi chuyện đều có anh lo cho cô, anh nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ không xảy ra nữa...
Thẩm Anh Vi ngập ngừng muốn nói lại thôi làm Hoắc Thiếu Dực phì cười, anh để cô hơi dựa vào người mình, sau đó đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của cô gái.
Cô muốn hỏi tại sao lại như vậy, nhưng lại ngại ngùng không biết có nên hỏi thành lời hay không.
Hoắc Thiếu Dực lại thấy việc này không có gì đáng che dấu trước mặt cô, nếu cô đã muốn biết thì anh sẽ nói.
Hoắc tổng bắt đầu kể chuyện xưa bằng giọng nhàn nhạt từ tính, giống như kể một câu chuyện của người khác chứ không phải của mình, gần như không thêm chút cảm xúc nào vào trong đó.
"Ngày nhỏ ba mẹ anh bận công việc đi sớm về trễ là chuyện thường xuyên, vì thế nên trong nhà thường chỉ có mỗi anh, mà em cũng biết Hoắc thị đã sớm bị người trong họ nhòm ngó từ lâu, mấy chú bác khác chi trong nhà chỉ muốn đẩy ba mẹ anh xuống để mình bước lên.
Giống như ba con Hoắc Triết Vĩ bây giờ vậy.
Nhưng mà không ai nghĩ rằng bọn họ lại ra tay từ phía anh, năm đó anh còn nhỏ, lúc không để ý đã bị bọn họ bắt được, người nọ muốn bán anh cho bọn buôn người ở vùng khác..."
Thẩm Anh Vi nghe tới đây mà lòng nặng trĩu.
"Sau đó thì sao?"
"May mắn là lúc đó được một đứa bé lớn hơn giúp anh chạy thoát, nhưng mà bọn buôn người lại đuổi theo sát đằng sau, chật vật lắm mới cắt đuôi được thì lại suýt bị mấy người bác họ kia bắt lại lần nữa.
Mà đứa bé giúp anh ngày đó vì anh nên trong lúc chạy thoát mới bị tai nạn nên qua đời tại chỗ.
Anh khi đó còn nhỏ, không cứu được cậu bé ấy, thậm chí trước khi chết cậu ấy còn muốn anh tiếp tục chạy, không được nán lại dù chỉ một chút.
Sau đó anh muốn tìm đường về nhà, chẳng qua là chỗ đó quá xa, ba mẹ vẫn chưa tìm thấy anh, anh chỉ có thể bôn ba một mình để tìm đường.
Cứ như vậy đến một tháng sau cũng không về được đến nhà, đến lúc đó anh cứ nghĩ mình phải chết rồi..."
"Thế mà ông trời lại ban cho anh một cơ hội sống, khi ấy Trịnh Bắc Sâm là người cứu anh, giúp đỡ rất nhiều sau đó mang anh về Hoắc gia, lúc đầu anh rất đề phòng anh ta, nhưng sau này ở chung lâu dài, anh phát hiện Trịnh Bắc Sâm là người rất tốt.
Em chưa biết người này đúng không, nói ra cũng thật có duyên, đó là anh trai họ bên nhà ngoại của anh."
Thẩm Anh Vi yên lặng nghe anh nói chuyện, thỉnh thoảng lại nắm chặt tay anh một cái, như muốn tiếp thêm động lực cho đứa nhỏ kiên cường năm nào.
Hoắc Thiếu Dực cảm thấy thời khắc này quả thực vô cùng mĩ mãn, quá khứ đau thương ai mà chẳng có chứ.
"Ba mẹ anh đón anh về, nhưng vì cái chết của cậu bé năm đó luôn khiến cho tinh thần anh ngày nhỏ bất ổn, thậm chí còn tự trách mình, trách rằng vì mình mà cậu bạn nhỏ năm nào mới chết.
Ba mẹ đã sớm nhận ra sự khác thường trong tâm lí của anh, đưa anh đến bác sĩ để khám bệnh nhưng cũng không có nhiều chuyển biến tích cực.
Rồi chẳng biết một ngày trời đông nào đó, anh thấy đầu óc mình hỗn loạn, khó chịu và sợ hãi, sau đó anh vớ lấy con dao nhỏ từ trên bàn cứa vào tay mình từ lúc nào chẳng hay.
May mà ba mẹ anh cứu anh kịp thời, khi đó trên sàn nhà toàn là máu đỏ thôi, sau chuyện này họ đưa anh ra nước ngoài trị liệu một thời gian mới đỡ hơn phần nào."
Hoắc Thiếu Dực kể xong một câu chuyện dài đau buồn nhưng vẫn không thay đổi một chút cảm xúc nào trên khuôn mặt, có chăng là vẻ ôn hòa trong mắt anh khi nhìn cô gái của mình càng ngày càng sâu đậm.
"Em khóc cái gì, chỉ là chuyện cũ thôi mà."
Anh đưa tay xoa nhẹ viền mắt đã đỏ ửng của cô, khẽ hôn lên má cô một cái rồi buông lời chọc ghẹo khiến Thẩm Anh Vi đang muốn khóc cũng phải dừng lại.
"Anh đúng là đồ đáng ghét mà."
"Ừ, anh đáng ghét, nên em có thể tha thứ cho đồ đáng ghét này không?"
Thẩm Anh Vi trợn mắt, ở với anh lâu như vậy mà cô không biết anh là một tên cơ hội như thế.
Hai người ngồi nhìn nhau như vậy, cho đến khi bác Trương đi vào thấy vợ chồng đã hòa hợp mới gật gật đầu, phải như vậy mới đúng chứ.
Bác ấy chỉ vào sắp xếp đồ đạc một chút rồi nói muốn về nhà chuẩn bị đồ ăn ngày mai mang đến cho hai người.
Thẩm Anh Vi nhìn căn phòng này một lượt, tuy có phần trang nhã nhưng vẫn không thể bỏ qua cái mùi thuốc sát trùng như có như không, mùi thuốc đặc trưng của bệnh viện đang ẩn hiện trong không khí này.
"Em có thể về nhà dưỡng bệnh được không anh?"
Hoắc Thiếu Dực không nói hai lời: "Không thể."
Biết anh không dễ thương lượng như thế mà, lúc dỗ dành người ta thì mềm mỏng như vậy, thế mà nói lạnh nhạt là lạnh nhạt ngay được.
"Em quên nói với anh, người cứu em ra khỏi nhà kho hôm đó, còn giúp em liên lạc với anh nữa, anh ta nói với em anh ta tên Hạ Thẩm, anh có thể giúp em tìm người ta được không?"
Thẩm Anh Vi như nhớ ra điều gì đó, cô nhoài người lên nhìn anh, nếu hôm nay anh mà ghen tuông linh tinh không chịu đồng ý thì anh không xong với cô đâu.
Hoắc Thiếu Dực đương nhiên biết cô nghĩ gì, anh đỡ cô nằm xuống giường, còn giúp cô gái nhỏ vuốt mái tóc đang lộn xộn qua một bên, yêu thương hôn một cái lên trán cô.
"Anh đã cho người đi tìm người đó rồi, sẽ sớm tìm được thôi."
Anh biết tính mình hay ghen tuông thật, nhưng cũng tùy trường hợp, người này đã giúp cô gái nhỏ của anh thoát nạn, anh tự biết phân biệt đây là trường hợp nào.
Dù sao anh cũng nên nói với người ta một câu cảm ơn.
----------
Ninh Diệu Diệu chờ ở kí túc xá trường từ chiều đến giờ, từ lúc Thẩm Anh Vi bị mang đi, cô ấy đã không bình tĩnh nổi.
Nhìn Ninh Diệu Diệu lạnh nhạt như thế nhưng cô ấy cũng biết ai tốt ai xấu với mình, Thẩm Anh Vi là người mà cô ấy đã coi là bạn mình, đương nhiên không muốn cô gái nhỏ thiện lương gặp chuyện không may.
Cô ấy một lần nữa lại mong rằng chị gái mình, Ninh Diễm Thanh đừng ngu ngốc hết phần người khác mà dính vào.
Tuy muốn đoạt tuyệt, nhưng lúc thật sự có chuyện thì lòng lại không tự chủ mà nhớ đến.
May mắn của Ninh Diệu Diệu là đêm hôm đó cô đã nhận được tin Thẩm Anh Vi vẫn bình an, đã được cứu ra rồi, chẳng qua cô ấy trên người có thương tích nên nằm viện thêm mấy ngày.
Điều này thực sự khiến Ninh Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô ấy mới có thể đặt lưng lên giường ngủ ngon giấc.
Lo lắng cả một ngày trời, cuối cùng cũng trút được ra rồi.
Rất nhanh trời đã sáng, Ninh Diệu Diệu như bình thường, ăn một bữa sáng nhẹ nhàng rồi đến trường.
Lúc chuẩn bị đến lớp học thì cô ấy chợt phát hiện áo của mình có vết bẩn, Ninh Diệu Diệu quay bước vào nhà vệ sinh, lúc chuẩn bị đẩy cửa phòng ra thì nghe thấy giọng của mấy cô gái.
Giọng cô ta rất chanh chua.
"Con nhỏ Ninh Diệu Diệu đó mặt vẫn chảnh thật đấy, lần trước bị chúng ta nhốt trong phòng vệ sinh cho một trận nhớ đời rồi mà vẫn không biết điều."
"Phải đó, lần sau mà gặp thì tớ sẽ đánh cho nó một trận nữa."
Ninh Diệu Diệu nghe rõ giọng của bọn họ, là mấy cô gái đã chặn cửa phòng học ngày ấy, nhưng bị Thẩm Anh Vi ngăn lại.
Nhìn cô ấy dễ bắt nạt như vậy sao? Ninh Diệu Diệu cười khẽ, phòng vệ sinh không có camera đúng không, vậy thì mấy cô ả này hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi.
Nghĩ xong chuyện gì đó, Ninh Diệu Diệu biết mình không nên ngu ngốc mà lộ mặt bây giờ.
Ninh Diệu Diệu khóa cửa phòng từ bên ngoài, mấy cô gái kia nghe thấy tiếng khóa thì vội vàng gấp gáp.
"Ai ở ngoài đó, thả ra."
Ninh Diệu Diệu cầm theo chìa khóa rời đi, trước đó còn ngắt cầu dao điện ở bên ngoài, tìm một máy phát nhạc loại rất nhỏ rồi nhét vào khe cửa, đợi lát nữa cô sẽ kết nối và thêm chút âm thanh ma mị cho bọn họ chơi đùa vui vẻ.
Khu nhà vệ sinh này không có mấy người đi qua, căn bản con đường này là của người từ kí túc xá đến trường, mà kí túc xá cũng chẳng có mấy sinh viên.
Thế nên mấy cô ả này hôm nay chắc sẽ hạnh phúc lắm đây...