Cùng Ta Qua Từng Thế Giới


#Cap riêng: Làm người mù thật khổ!
(Cảnh báo: Góc trò chuyện dài nên chương này dài)
Một ngày nọ, Hoàng My mới biết chuyện là trước hôm Lý Hoa đẩy xe lăn cho Hoàng My ra ngoài thì cô ta đã tỏ tình với Từ Dật.
Từ miệng các y tá kia nói thì Lý Hoa và Từ Dật đã trở thành người yêu.

Hoàng My ngoan ngoãn đi hỏi chính chủ, gương mặt vô cùng hằm hằm sát khí.
- Từ Dật, anh với y tá Lý yêu nhau rồi sao?
- Hả?
Từ Dật vừa kiểm tra mắt cho cô xong cũng bị hoảng hốt một phen, rơi luôn cả dụng cụ.
Hoàng My nghe tiếng lạch cạch của kim loại va vào nhau, thầm cảm thán mình phán đoán như thần.

May mà cô không nói lúc kiểm tra mắt, không thì có khi Từ Dật đã đâm lõm mắt cô rồi đi.
Hoàng My: "..." Thật là dảk!
Lý Hoa như cố ý tránh mặt Từ Dật nên đã nghỉ mấy ngày nay, người giúp đỡ anh kiểm tra mắt cho cô là một y tá chuyên nghiệp khác.
Vị y tá này cũng là một người nhiều chuyện nên vừa nhìn biểu cảm của Từ Dật thì như khẳng định tin đồn hai người yêu nhau là thật rồi.
- Không có! Tôi với Lý Hoa chỉ là đồng nghiệp.
Từ Dật trở lại gương mặt bình thường rồi lắc đầu.

Cố gắng chối bỏ, như thể một người chồng bị vợ chụp ảnh bắt gian nhưng vẫn cố gắng chối vậy.
- Vậy sao!?
Dù Hoàng My và Từ Dật không công khai nói yêu nhau, nhưng từ sâu thẳm trong tim cũng đã khẳng định rằng mình yêu đối phương.
Từ Dật gật đầu lia lịa, vị y tá kia cũng sững sờ và khó hiểu trước hành động của anh.
Bác sĩ Từ mặt liệt đâu rồi?
Thanh niên nào đây!?
Hoàng My gật đầu ưng ý, tay đưa lên không trung, ý muốn sờ mặt anh.

Từ Dật dường như rất quen, tùy tiện lấy ghế ngồi xuống rồi đặt bàn tay cô lên mặt mình.
Vị y tá nào đó: "..." Cơm tró tràn bờ đê! Tang thương khắp mọi miền quê!!
Nhận được cái liếc mắt đầy ý đuổi người của bác sĩ Từ, vị y tá cười hiền rồi lui đi.

Trước khi đi còn tiện tay chụp một tấm hình.
Vị y tá: Hai người cứ tiếp tục, tôi sẽ đi rêu rao tin đồn để trả lại sự trong sạch cho bác sĩ Từ.
Cứ vậy mà tin đồn bác sĩ Từ chối bỏ tình cảm của y tá Lý lan rộng ra.

Còn có thêm tin đồn người yêu thật sự của anh là bệnh nhân được anh phụ trách chữa trị, là Minh tiểu thư.
Sau đó một loạt giả thuyết về một chuyện tình yêu sến súa và sướt mướt như phim Hàn Quốc xảy ra.

Nào là cô gái bị mù đôi mắt được vị bác sĩ có gương mặt liệt chữa trị, đem lòng yêu thương.

Rồi bác sĩ Từ liệt mặt đem lòng yêu cô gái bệnh nhân đẹp như thiên sứ...7749 câu chuyện tình yêu xuất hiện quanh cái bệnh viên tư nhiều chuyện của nam chủ.
Hoàng My: "..."
Sao không nghĩ luôn phân đoạn là cô tự lấy tay chọc mù mắt rồi vào bệnh viện tán tỉnh bác sĩ Từ luôn đi!
Quá cẩu huyết!!
Từ Dật và Hoàng My cũng chẳng lên tiếng dập tin đồn, căn bản là chẳng thèm quan tâm.

Dù gì cũng không xấu, quan tâm làm gì cho mệt người.
- Từ Dật, tôi yêu anh, yêu anh nhiều lắm! Tôi yêu anh lắm này! Tôi yêu anh vô cùng! Độ dài tình yêu của tôi với anh nhiều hơn độ dài dây thần kinh trong cơ thể! Chỉ số yêu anh của tôi hơn số đo tim mạch cả một đời người thọ nhất thế giới! Nói chung là tình yêu của tôi cho anh cao hơn cả núi, dài hơn cả sông, rộng hơn cả đất, xanh hơn cả trời!.....
Hôm nay Hoàng My đặc biệt rớt liêm sỉ, mỗi lần Từ Dật vào kiểm tra là cô lại đặc biệt lẩm bẩm làm anh sầu não không thôi.

Mấy y tá thay thế Lý Hoa mỗi lần đến giúp là cứ cười thầm.
Hôm nay bảo bối nhỏ bị vấn đề rồi?
Mặc dù Từ Dật học y nhưng là học về mắt! Không phải tim hay thần kinh, hoặc mổ xẻ cái gì!! Mà cô lại tỏ tình bằng cái kiểu dảk như vậy.
Giống như Hoàng My bây giờ chỉ hận không dán cái miệng đang lẩm bẩm "tôi yêu anh" của mình vào một cái loa rồi phát đi cả ngày cho Từ Dật nghe.
- Được rồi! Tôi biết cô yêu tôi!!
Đến lúc Từ Dật đã thấy nhức đầu, gương mặt có chút mệt mỏi nhìn sang cô gái ngồi trên giường bệnh, đầu cúi xuống đã im bặt sau câu nói của mình.
Ây! Đừng nói là giận rồi đó nha!!
Trong lúc Từ Dật đang hốt hoảng thì chợt Hoàng My ngửa đầu lên, đôi mắt chớp chớp dù nó vô hồn.
- Vậy anh có yêu tôi không?
_________Góc trò chuyện cùng tác giả
Thứ sáu, ngày 24 tháng 9 năm 2021
Thời gian đăng: 23 giờ 59 phút
Lúc ad viết dòng này thì ad đang học thêm tiếng Anh online, chính xác thì là 17h35p'.

Đúng lúc đang nghe giọng mlem của "động lực" học thêm tiếng Anh của mình.
:33
Những đoạn tiếp theo sẽ vô cùng văn vở!
Ngồi xuống đây, tôi kể người nghe về người ấy.
Cậu đến bên tôi vào một chiều phong thu gió lạnh, khi chiếc quạt phả phả gió vào bản mặt xinh đẹp như hoa héo của tôi.

Tôi chán nản cầm cục gạch bằng sắt trên tay, dự định sẽ bắt đầu một buổi học thêm online nhàm chán như thường ngày.
Hôm nay là buổi học đầu tiên sau khi chuyển giờ, trước đó tôi học buổi sáng, rất buồn ngủ.

Nay đã chuyển giờ sang buổi chiều, vừa vặn lịch nên tôi cũng rất ưng ý, dù có phải học nối tiếp mấy môn đi chăng nữa.
Vừa đăng nhập vào Zoom, tôi vừa vặn thấy gương mặt một người phụ nữ trẻ.

Người phụ nữ tầm 30 tuổi, đeo cặp kính đen chữ nhật vô cùng tri thức, sau lưng người phụ nữ là một bức tường màu xanh da trời, nhưng có lẽ vì camera hơi tối nên bức tường đã trở thành màu xanh sẫm.
"Hello everyone"
Đó là câu nói đầu tiên tôi nghe được khi bên tai vẫn đang ù ù tiếng quạt.

Lớp học vẫn im lặng, không ai đáp lời, kể cả tôi.
Tôi chợt chú ý đến số lượng thành viên trong phòng.

Hình như nó đã tăng lên khá nhiều.
Có chút tò mò, tôi kiểm tra thử.
Những cái tên lạ hoắc xuất hiện trong tầm mắt, lúc đó quả thật lòng tôi bỗng nhiên dâng lên cảm giác tự hào.

Tự hào mình là một người kì cựu, sẽ dẫn dắt được người mới.
Ít nhất nó cũng là một điều nhỏ khiến tôi hào hứng hơn một chút về buổi học hôm đó.
Tôi đã rất cố gắng thể hiện, giống như muốn cho những người mới thấy mình là một người rất giỏi.
Trong khi ngồi chờ đợi đến lượt mình, tôi nghe giáo viên gọi đến một bạn nam.
Một cái tên rất lạ, tôi cũng có chút ấn tượng.
Một giọng nói khàn khàn, trầm trầm vang lên.

Ấn tượng đầu tiên của tôi với giọng của cậu là...rất hay!
Vô cùng hay!!
Không biết lúc đó tôi như trúng bùa ngải gì, như là trúng tiếng sét ái tình chỉ qua một tiếng nói đang vỡ giọng của cậu thiếu niên bằng tuổi.
Cuộc đời tôi nghe giọng trai không thiếu, giọng trẻ con, giọng trầm, giọng dịu dàng, giọng khàn, giọng ái nam ái nữ,...Tất tần tật rất nhiều chất giọng của phái nam.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mê mẩn chất giọng vô cùng bình thường qua điện thoại như vậy.
Tôi nghỉ hè lâu quá nên thiếu hơi trai? Nghe giọng một đứa như vậy mà đã ngây ngất rồi?? Thử hỏi làm sao có thể chống lại trước các kiểu giọng quyến rũ hơn đây???
Nhưng tôi vẫn cố gắng không để tâm mà tiếp tục chờ đợi giáo viên gọi đến mình, dù trong lòng như đã khắc ghi giọng nói đó thật sâu.
Ông trời dường như không cho phép tôi kiêu ngạo.

Chỉ vài giây trả lời câu hỏi, tôi đã nhất thời quên mất từ vựng mình đã học từ lâu.
Ngây ngây ngốc ngốc hỏi lại từ đó, vô thức đã học theo kiểu của cậu ta từ lúc nào, giáo viên còn đang vòng vo chưa nói thì chợt một giọng nói vang lên cắt ngang sự bối rối của tôi.
"Peaceful là yên bình đúng không cô?"
Như một chiếc phao khi tôi sắp chìm xuống đáy biển, một chiếc chiếu manh khi tôi buồn ngủ.

Người xuất hiện như mang đến ánh sáng cho đời tôi.
Tôi dù vô tâm nhưng lại có tính cách phụ thuộc vào cảm xúc của người khác.

Hai thứ đối lập nhau cứ vậy mà sản sinh từng ngày.
Nên khi học, tôi tuyệt nhiên không muốn giáo viên thất vọng về mình.
Khi bị cậu chen lời như vậy, lòng dâng lên một cỗ cảm xúc thất bại, lại bị sự tức giận khi bị chen lời áp chế đi.
Thầm nói ra những câu oán trách, nhưng cuối cùng lại tự mình bật cười thành tiếng.
Cậu ta chen lời tôi kìa...
Kì cục thật...
Dù vậy nhưng vẫn không trách nặng được câu nào.
Thật là...
Hôm đó, tôi cứ nghĩ mãi, tại sao thời gian lại trôi qua nhanh như vậy? Tôi muốn thêm một chút thời gian được học cùng với cậu nữa.
Nhưng rồi tôi nhận ra, thời gian không hề qua nhanh, đơn giản bởi vì tôi đã quá quan tâm đến nó và đã cảm thấy nó quá chậm.

Khi có một điều làm tôi chú ý hơn, tôi đã bỏ quên nó từ lúc nào...
Cứ vậy, đôi lúc tôi sẽ nghĩ đến cậu.

Thầm oán rằng tại sao ngày nghỉ ngơi hôm sau lại quá dài, trong khi tôi đã luôn mong mỏi ngày này trước khi gặp cậu.
Đêm ngày nghỉ đó, tôi trằn trọc không ngủ được.

Cứ nghĩ đến việc chiều hôm sau sẽ được học cùng với cậu, tôi lại vô thức nhoẻn miệng cười rồi cố gắng thanh tỉnh bản thân.
Đêm đó là một đêm vô mộng.
Đến bây giờ, sau ngày đầu tiên được nghe giọng nói của cậu, tôi đã nghe qua hàng chục giọng nói hay hơn.

Tôi đã để ý và nghe được tổng cộng là bốn người có giọng nói giống của cậu.
Dù cả bốn người đó và cậu, ai cũng có chất riêng nhưng giọng nói cũng tựa như nhau.

Như khàn khàn vì nói qua điện thoại, hay như cậu thiếu niên vẫn đang chậm chạp vỡ giọng.
Có lẽ là tôi thích sự bí ẩn và tốt đẹp...Vì trong bốn người đó, một người tôi có ấn tượng rất xấu và ba người còn lại tôi đều biết mặt.
Cậu là một người bạn tôi không quen.

Tôi chỉ biết hai điều duy nhất là giọng nói và tính cách trầm ổn trong lớp học của cậu.
Tôi không rõ có phải mình yêu đơn phương cậu hay không.

Nhưng có lẽ nó không phải là đơn phương, nó là một cảm tình nhất thời chăng?
Không biết sau này khi đã hết giãn cách xã hội, chúng ta đi học bình thường trở lại, tôi có được nhìn mặt cậu và nghe giọng nói thật sự, không được qua bất kì thiết bị máy móc nào của cậu không?
Và liệu lúc đó, không biết tôi có còn loại cảm xúc như này với cậu hay không?
Còn cậu, có ấn tượng nào với một người mờ nhạt như tôi không?
- From: Trà My
To: Người ấy -
=))
Vì quá văn vở nên ad quyết định lấy nó làm truyện ngắn luôn! Một quyết định sáng suốt.

Có gì mọi người vô chỗ truyện ngắn rồi tích cực tim cho ad nha! Yêu yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui